Biệt khuất khi bị bọn Mộc Long đè lên đánh, thất bại của Chiến bộ, Di Thiên Thành bị hủy diệt, toàn bộ lửa giận đều tiêu tán trong khoảnh khắc.
"Kết thúc."
Vạn Chi bưng ôm lấy cánh tay trái, cảm thán một tiếng.
Khôi Thanh, Bộ Tân nhìn nhau, khóe miệng nở một nụ cười vui sướng.
"Bất Hủ Tông, Yêu Thần của các ngươi rất mạnh mẽ, nhưng trước mặt cường giả Thiên Vô Cấm thì có thể làm được gì chứ? Chỉ trong nháy mắt thì đã biến thành tro bụi."
Đây là lực lượng của Già Thiên Lâu!
Bất Hủ Tông người có Yêu Thần mạnh mẽ cỡ nào thì đã sao?
Trước mặt Thiên Vô Cấm, cái gọi là vô địch dưới Thiên Vô Cấm thì ngay cả một chút xíu hy vọng sống cũng không có.
Năm cái mạch môn áp chế bốn cái mạch môn, có thể nói là trí mạng, cũng không phải là một câu vô địch dưới Thiên Vô Cấm có thể sáng được.
Đạo hồng câu này còn lớn hơn khoảng cách giữa nửa bước Địa Vô Cấm và Địa Vô Cấm.
Khi Bộ Tân vừa dứt lời, Khôi Thanh lập tức nói tiếp: "Bộ huynh, tiếp theo nên là Chiến bộ ta phản kích! Cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm của Bất Hủ Tông đã chết hết, tông chủ Ôn Bình cũng chết trong tay Khương tiền bối. Tất cả tổn thất mà chúng ta phải chịu thì phải để cho Bất Hủ Tông trả lại gấp trăm nghìn lần!”
Bộ Tân gật đầu.
Vạn Chi đưa mắt nhìn tay cụt của mình, cũng cắn răng gật đầu.
Đã đến lúc Chiến bộ phản kích!
Trong Tẫn Tri Lâu, Trần Hiết thấy cảnh này thì kinh hãi ngồi dậy.
Khi Lẫm Đông Băng Long Vương, Minh Giới Hắc Long Vương xuất hiện ở bên ngoài Di Thiên Thành, chúng nó mang đến cho hắn bao nhiêu kinh ngạc thì bây giờ chúng nó chết trong tay cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu khiến cho hắn bối rối bấy nhiêu.
Ba vị Yêu Thần vô địch dưới Thiên Vô Cấm chết ở Di Thiên Thành, tuy rằng cũng giết nhiều cường giả Già Thiên Lâu nhưng mà tính kiểu gì cũng không thấy lời.
Dù sao Già Thiên Lâu gia đại nghiệp đại.
Trong toàn bộ Bất Hủ Tông cũng không có nhiều cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm.
"Tông ——" Có điều, Trần Hiết vừa nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Bình đang nhàn nhã ngồi bên cạnh, thậm chí còn có lòng dạ thanh thản nâng chén thưởng thức trà, hắn lập tức im tiếng.
Bởi vì hắn nhìn thấy vẻ thong dong trên mặt Ôn Bình.
Trần Hiết kìm nén không được lòng hiếu kỳ, liếc mắt nhìn Long Kha bên cạnh cũng tò mò như hắn, sau đó hỏi: "Tông chủ, trong Bất Hủ Tông còn có tiền bối ẩn thế?"
Ôn Bình gật đầu, nở một nụ cười nhìn Trần Hiết, trêu ghẹo nói: "Còn có tiền bối ẩn thế? Sao ta lại không biết."
"Tông chủ, lúc này rồi mà ngài còn có tâm trạng nói đùa? Trận chiến này, mặc dù chúng ta thắng nhưng cũng tổn thất không nhỏ."
Trần Hiết bất đắc dĩ.
"Tổn thất, chúng ta tổn thất hồi nào?"
"Mấy tiền bối Yêu Thần đó đều chết trong tay cường giả Thiên Vô Cấm. Đối với Bất Hủ Tông chúng ta thì cũng là đả kích không nhỏ."
"Ai nào nói chúng nó chết rồi?"
"Ừm?"
Trần Hiết ngây ra một lúc.
"Cho đến giờ, ta chưa từng nói là chúng nó sống."
Ôn Bình cười một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn vào hình ảnh chiến trường mà Hắc Ảnh truyền về.
Hai người Trần Hiết, Long Kha cũng lập tức nhìn theo ánh mắt Ôn Bình.
Cảnh tượng sau đó khiến cho hai người Trần Hiết, Long Kha vừa mừng vừa sợ.
Khi biển lửa hủy thiên diệt địa tiêu tán, cảnh hoang tàn khắp nơi, đại địa lộ ra trước mắt của tất cả mọi người.
Một cái rãnh sâu hoắm hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong khe rãnh, một tiếng long ngâm cao vút truyền đến.
Sau đó, một đạo ánh sáng xanh phóng lên tận trời.
Mộc Long xông thẳng lên trời!
Bình yên vô sự bay lượn trên bầu trời!
"Vậy mà không chết?"
Lão giả họ Khương có chút kinh ngạc, cũng không vội vã ra tay trấn sát Mộc Long mà hứng thú quan sát Mộc Long.
Một cái long lân cũng không có rớt.
Nói cách khác, chiêu mạch thuật Địa cấp thượng phẩm vừa rồi cũng không có tạo thành một chút xíu tổn thương nào cho con Mộc Long trước mắt này.
Phải biết, mặc dù hắn đánh ra mạch thuật Địa cấp thượng phẩm, nhưng mà lực lượng bùng nổ lại là lực lượng Thiên Vô Cấm.
Theo lý thuyết thì không nên như thế?
Cùng lúc đó, ba người Khôi Thanh thấy Mộc Long bình yên vô sự xuất hiện ở trên bầu trời thì mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài quá nhiều.
Dù sao Mộc Long sống sót và chết khác nhau ở chỗ nào.
Nó có thể chống được trước mặt cường giả Thiên Vô Cấm bao lâu?
"Nhìn ánh mắt Khương tiền bối, sợ là sinh lòng muốn thu phục." Bộ Tân nhìn chằm chằm lão giả họ Khương, ngờ vực vô căn cứ.
Khôi Thanh gật gật đầu.
"Con rồng này có thể bình yên vô sự dưới sự công kích của cường giả Thiên Vô Cấm, long thân mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Nếu có thể bị Khương tiền bối thu vào dưới trướng thì sau này nó đạt tới cấp Yêu Tổ, chắc chắn có thể thành một tôn cự phách của Già Thiên Lâu ta."
Hai người Khôi Thanh bắt chuyện với nhau, Vạn Chi bên cạnh không nói một lời.
Bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Mộc Long sống sót.
Nhưng mà không muốn thì không muốn, nếu như Khương tiền bối thật sự muốn thu phục thì hắn cũng không dám ngăn cản.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì Mộc Long lại xông tới lão giả họ Khương lần nữa, đồng thời há miệng nhưng không có phát ra tiếng long ngâm. Thế nhưng trong nháy mắt khi Mộc Long há mồm, giữa thiên địa bỗng nhiên bộc phát ra thanh quang chói mắt, che mất lão giả họ Khương.
Sau đó thanh quang đột nhiên co lại, đột nhiên co rút lại thành một cái chùm sáng cực nhỏ, quấn quanh lão giả họ Khương và vật cưỡi của lão giả họ Khương.
Sau một khắc, chùm sáng lập tức bắn vào trong miệng Mộc Long.
Đây cũng là thần thông của Yêu Tổ mà Mộc Long lĩnh ngộ được sau khi thôn phệ yêu đan —— thần thông đến từ vị Yêu Tiên đã chết đi đó!
Thần Thôn!
Có thể thôn phệ tất cả!
Đương nhiên, so với năng lực thôn phệ của Thao Thiết thì điểm khác duy nhất của Thần Thôn chính là nó không thể luyện hóa thứ nó thôn phệ.
Thần Thôn là sát chiêu thuần túy!
"Khương tiền bối!"
"Khương tiền bối!"
"Khương tiền bối cẩn thận!"
Cảnh tượng này dọa cho ba người Khôi Thanh mặt mũi thất sắc.
Một loại dự cảm không lành đột nhiên bùng nổ trong lòng ba người.
Một giây sau, bầu trời đã nứt ra ba đạo vết nứt màu đen chỉ dài có mười trượng nhưng mà lại có vô số tử khí từ trong đó tuôn ra ngoài.
Tử khí toát ra từ trong ba khe nứt chia nhau hội tụ lại, không đến một hơi thở thì đã ngưng tụ ra ba cái thân thể.