Đây chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều thế lực, rất nhiều người thống hận Hồng Diệp Môn, nhưng thật ra thì Hồng Diệp Môn hoàn toàn không có trực tiếp tạo thành tổn thương cho mấy người bọn họ, thậm chí người của Hồng Diệp Môn cũng không biết tới sự tồn tại của những người bị hại này.
Những người làm chuyện án khiến cho trời oán giận đó chỉ là thế lực dưới trướng Hồng Diệp Môn, thậm chí Hồng Diệp Môn còn không biết thế lực dưới trướng mình đã làm cái gì.
Tóm lại, Trần Hiết biết lòng người hiểm ác!
Không cần nói rườm rà, khi Trần Hiết ngăn lại tất cả mọi người, Vân Thủy Tại Thiên, Âm Dương Nhị Lão cũng hết sức thức thời chắp tay ôm quyền, từ biệt Trần Hiết, cũng không có lấy thân phận các chủ Hiên Đình Các của mình nói chuyện.
"Nếu Ôn tông chủ có việc, vậy thì hôm khác Vân mỗ lại tới bái phỏng.”
Vân Thủy Tại Thiên hơi khom người, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười, nói xong câu đó thì hóa thành kinh hồng rời khỏi nơi đây.
Đối với cử động này, tuy trong lòng Âm Dương Nhị Lão có chút không thích nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao trước mắt Bất Hủ Tông là thế lực mạnh mẽ nhất trong Hồng Vực, ba thế lực lớn ngày xưa giờ chỉ còn là danh nghĩa.
Hồng Diệp Môn xuống dốc, đồng thời còn kéo theo địa vị siêu phàm của hai nhà bọn họ ở Hồng Vực.
Người của Vực Chủ Phủ cũng dám giết, nhưng lại không có bị Vực Chủ trừng phạt một chút nào.
Vực Chủ Phủ còn đối xử với Bất Hủ Tông như thế, vậy thì bọn họ lại có thể làm thế nào nữa?
"Vậy hai người chúng ta cũng cáo từ!"
Hai người quay qua nhìn hướng Ôn Bình đi, hơi ôm quyền, lần lượt hóa thành kinh hồng rời đi.
Khi hai thế lực lớn làm gương rời đi, cũng có một số người bắt đầu lục tục ngo ngoe rời đi, không có tiếp tục ở lại bên ngoài khách sạn, nhưng mà phần lớn người vẫn ở lại.
Theo bọn họ nghĩ, cho dù không gặp được Ôn Bình.
Ở lại xem một chút cũng tốt.
Đương nhiên, đa số người ở lại đều là nữ nhân.
Bởi vì bọn họ nghe nói Ôn Bình chưa cưới vợ!
Cũng bởi vì nghe nói Vân Liêu rất đẹp trai, được xưng tụng là mỹ nam tử đỉnh cấp ở Hồng Vực!
Cùng lúc đó, trong khách sạn, Ôn Bình vừa cùng Vân Liêu đi vào trong, vừa mở miệng hỏi thăm Vân Liêu tình huống của trận chung kết.
"Vân trưởng lão, mọi người đều chuẩn bị cho trận chung kết như thế nào rồi?"
Vân Liêu không có trả lời ngay mà nhìn ngoài khách sạn một chút, thấp giọng hỏi một câu: "Tông chủ, vậy chúng ta có quan hệ gì với Hiên Đình Các và Âm Dương gia?"
Người của hai nhà này, mấy ngày nay vô cùng thân cận với hắn, đều sắp đạt tới mức xưng huynh gọi đệ.
Nhưng mà bây giờ tông chủ cũng không có tiếp bọn họ, có phải đại biểu cho không cần tiến thêm một bước đối với quan hệ với hai nhà này không?
"Quan hệ giữa các ngươi trước đó như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy, không cần thiết vì bọn họ yếu đuối mà xa lánh, chỉ là do hôm nay ta không có thời gian, cũng không có tâm tình trò chuyện với bọn họ thôi." Ôn Bình trả lời, lại chuyển về chủ đề trước đó: “Chuẩn bị như thế nào rồi?”
Vân Liêu vội vàng nói: "Tông chủ, trước mắt trạng thái của mọi người đều rất tốt, mặc dù so với thiên kiêu đỉnh tiêm ở Hồng Vực thì về mặt cảnh giới đệ tử của chúng ta có yếu thế một chút, nhưng bởi vì đệ tử chúng ta đều có mạch thuật có phẩm cấp, cảnh giới đều vượt xa bọn họ, cho nên tất cả mọi người rất có lòng tin đối với trận chung kết, chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng và sự vun trồng của tông chủ."
Vân Liêu nói như vậy có chút bảo thủ.
Thiên kiêu đỉnh tiêm và yêu nghiệt ở Hồng Vực, trước đó đều lục tục ngo ngoe thua ở trong tay hắn hoặc là đệ tử tông môn.
Nếu muốn tìm được người có uy hiếp lớn trong trận chung kết thì cũng không có bao nhiêu.
Cho dù là có người cố ý giấu dốt, chỉ đợi trận chung kết mới phát lực thì những người như vậy cũng sẽ không vượt qua mười người, hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp đối với chuyện giành được top một trăm Hồng Vực của Bất Hủ Tông.
Top một trăm Hồng Vực, Bất Hủ Tông cầm tám mươi mốt cái, xác suất phi thường lớn!
Theo sau đó, Vân Liêu kể lại từng tình huống cụ thể cho Ôn Bình, đồng thời rất có niềm tin bảo đảm lấy được đệ nhất Hồng Vực, còn có kế hoạch tất cả đệ tử Bất Hủ Tông lọt vào top một trăm Hồng Vực nữa.
Ôn Bình nghe xong, cũng không nói thêm gì.
Dù sao cũng chỉ là một cái Hồng Vực thôi, trên Hồng Vực còn có Nguyên Dương Vực, nếu như Bất Hủ Tông ngã ở đây thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ càng khó khăn hơn được?
"Trận chung kết, ta sẽ ở lại." Ôn Bình nhìn các đệ tử xung quanh một lượt, hắn nhìn thấy xúc động và kiêu ngạo trong ánh mắt bọn họ: "Hi vọng đối với các ngươi thì Hồng Vực chỉ là bắt đầu."
"Chúng ta nhất định sẽ không phụ tông chủ vun trồng, lấy được top một trăm Hồng Vực!"
"Chúng ta nhất định sẽ không phụ tông chủ vun trồng, lấy được top một trăm Hồng Vực!"
Chúng đệ tử lần lượt dập đầu.
Trong những ngày gần đây, thái độ cung kính của rất nhiều thế lực trong Hồng Vực, còn có thái độ của các tộc nhân với bọn họ, khiến cho bọn họ hiểu được rất nhiều thứ mà trước đó bọn họ không hiểu.
Đó chính là đa số vinh dự mà bọn họ có được đều đến từ bọn họ, chỉ có một phần rất nhỏ đến từ chính bọn họ.
Bởi vì sau lưng bọn họ có Bất Hủ Tông.
Cho nên các trưởng bối, các tộc nhân ngày xưa không chào đón bọn họ, bây giờ đều thân thiện, hòa ái với bọn họ.
Cũng bởi vì sau lưng bọn họ có Bất Hủ Tông.
Cho đến cả những thế lực lớn mà ngày xưa bọn họ phải đi đường vòng giờ cũng cung kính có thừa với bọn họ.
Cũng vì tông chủ vun trồng bọn họ.
Cho nên bọn họ mới có thể đứng ở đỉnh phong Hồng Vực, chân chính lãnh hội được phong quang Hồng Vực.
Những chuyện này, bọn họ đều ghi nhớ trong lòng!
Bọn họ còn biết, hưởng thụ phúc phận mà Bất Hủ Tông mang tới cho bọn họ thì đồng thời bọn họ cũng phải làm chút gì đó. Cho nên giờ phút này bọn họ vô cùng hi vọng có thể tranh đoạt vinh dự vì Bất Hủ Tông mà không phải là vì cá nhân.