Lấy được top một trăm Hồng Vực chính là mục tiêu đầu tiên của bọn họ!
Bọn họ muốn vì Bất Hủ Tông mà xây dựng lên một lịch sử, một lịch sử tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Trong tiếng hò hét liên tục của mọi người, Ôn Bình đưa tay kêu các đệ tử dừng lại, cười nói: "Đều chôn quyết tâm ở trong lòng đi, đêm nay phải do các ngươi. Ta cũng công bố hết rồi, toàn bộ người trong Hồng Vực đều biết chuyện này, nếu các ngươi không lấy được top một trăm Hồng Vực, vậy thì người mất mặt chính là bổn tông chủ. Nếu các ngươi để cho ta mất mặt, khi về tông thì có người nào tính người đó, cấm đi vào phòng bếp và Quan Ảnh Thất một tháng!"
Mọi người nghe Ôn Bình nói như vậy thì sắc mặt nghiêm túc trong nháy mắt trở nên hòa hoãn lại.
Nhưng mà biết được trừng phạt là gì thì tất cả mọi người đều bất đắc dĩ cười một tiếng!
Trừng phạt này!
Rất khủng bố!
Mặc dù không phải kẻ tham ăn nhưng cũng không nhịn được không đi vào phòng bếp trong một tháng, nhất là sau khi đã ăn mỹ thực và Linh thiện mà Hoài Diệp làm.
Mặc dù không ai thích lãng phí thời gian để chơi nhưng cũng không ai chống lại được sức hấp dẫn của phim, kịch truyền hình.
Mọi người vội vàng cam đoan.
"Tông chủ, chúng ta chắc chắn sẽ lấy được top một trăm!"
"Tuyệt đối không để cho ngài mất mặt!"
Ôn Bình cười cười, cũng không có tiếp tục tạo áp lực cho mọi người, chỉ nhìn qua Vân Liêu bên cạnh, nói: "Vân trưởng lão, đối với ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở một câu. Hành trình của ngươi ở Hồng Vực chỉ là bắt đầu, tương lai ngươi còn phải đối mặt với yêu nghiệt trong toàn bộ Nguyên Dương Vực, thậm chí yêu nghiệt trong toàn bộ U Quốc, cho nên tương lai có bao nhiêu người tán thành ma pháp, ma pháp có thể bị người trong toàn bộ U Quốc biết được hay không thì phải nhờ vào ngươi.”
Đối với ma pháp, Thất Vực Đăng Thiên Bảng chính là cơ hội tốt nhất để tuyên truyền nó, lại thêm Bất Hủ Nhật báo hỗ trợ, tương lai chắc chắn hắn có thể tạo ra hệ thống tu luyện thứ hai trên đại lục này.
Ma pháp xâm lấn chân chính!
Chuyện này còn có ý nghĩa hơn chuyện bồi dưỡng được một người tu luyện mạch thuật mạnh mẽ.
Bởi vì nguồn gốc của ma pháp chính là Bất Hủ Tông, bất kỳ người nào muốn tu luyện ma pháp thì chỉ có thể thông qua Bất Hủ Tông.
Nếu có một ngày, Ôn Bình không còn giữ ý định quý tinh bất quý đa nữa thì người muốn bái nhập vào Bất Hủ Tông sẽ đếm mãi không hết.
Ý nghĩa chiến lược của nó, không cần nói cũng biết!
"Thuộc hạ hiểu rõ!"
Vân Liêu gật đầu.
Đương nhiên hắn biết rõ, mình tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng ý nghĩa không ở chỗ thắng tất cả mọi người.
Dù sao hắn là trưởng lão đầu não ở Bất Hủ Tông!
Địa vị ở Bất Hủ Tông gần với tông chủ.
Thắng lợi không phải mục đích, mà là quá trình, khiến cho tất cả mọi người thấy được ma pháp mới là mục đích cuối cùng nhất của hắn.
Sau đó Ôn Bình tiếp tục dặn dò vài câu, cũng không có nói thêm nữa, còn bày mưu tính kế cho trận chung kết, chuyện này Ôn Bình giao cho thủ hạ của Trần Hiết.
Bởi vì trận chung kết cũng không phải là một đánh một!
Cho nên chiến lược, quyết sách cũng không có quan trọng như vậy, quan trọng là năng lực cá nhân.
Bây giờ chỉ cần có người dạy bọn họ làm sao phát huy ra trạng thái xuất sắc nhất, mạnh mẽ nhất trong trận chung kết là được.
Vài vị cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh là đủ.
Mấy vị cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh vừa mới đầu nhập vào Trần Hiết thấy có thể biểu hiện mình trước mặt Ôn Bình thì rất là nhiệt tình.
Trực tiếp lấy ra tình báo phân tích tám mươi người của Tẫn Tri Lâu, mở ra hình thức phụ đạo một đánh một!
"Chiến đấu trong trận chung kết này, ngươi cần phải nhớ cho kỹ, thật ra thì đây là một trận so đấu về linh thể, mạch thuật và sức phán đoán. Cảnh giới linh thể của ngươi, còn có xếp hạng linh thể của ngươi, thật ra thì cũng không thể xem như trình độ đỉnh cao trong Hồng Vực, cho nên tuyệt đối không thể sử dụng ra mạch thuật mạnh mẽ trong mười đợt trùng kích đầu, khiến cho lực lượng linh thể của ngươi tiêu hao nhanh. . ."
Dưới sự chỉ đạo của mấy người, Ôn Bình hỏi Trần Hiết bên cạnh: "Ngươi có tình báo cụ thể về trận chung kết không?"
"Có! Mới đầu Vực Chủ Phủ định khi bắt đầu trận chung kết thì mới công bố hình thức tranh tài, nhưng mà hôm qua thuộc hạ ta đã chặn được tình báo của Vực Chủ Phủ cho nên vẫn biết được hình thức tranh tài lần này của Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Hồng Vực chính là Vô Sinh Triều. Tất cả người tham gia trận chung kết đều sẽ một mình đối mặt từng đợt khôi triều, thú triều. Một đợt sau mạnh hơn một đợt trước! Cho nên hình thức tranh tài này mới được gọi là Vô Sinh Triều, bởi vì không có ai có thể sống sót được trong từng đợt khôi triều, thú triều nối tiếp nhau!"
"Nói tiếp đi."
"Có tư liệu biểu hiện, đợt khôi triều và thú triều thứ nhất là ngẫu nhiên, có thể là thú triều, cũng có thể là là khôi triều. Thật ra thì chuyện này cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là sau mười đợt khôi triều hoặc là thú triều thì thực lực tổng hợp của thú triều và khôi triều đều sẽ tăng cường trên phạm vi lớn. Tỉ như đợt thú triều thứ nhất thì tất cả yêu thú đều là nửa bước Trấn Nhạc Cảnh, như vậy đợt thú triều thứ mười một thì rất có thể tất cả đều là Trấn Nhạc Hạ Cảnh. Cứ thế mà suy ra, càng về sau càng mạnh. Cho nên, đối mặt tranh tài như vậy, bảo tồn thực lực, phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất của mình mới là quan trọng nhất. Chỉ cần kiên trì đủ lâu, giết đủ nhiều khôi lỗi và yêu thú, tích phân lấy được cũng sẽ càng nhiều, đồng thời xếp hạng cũng sẽ càng cao!"
"Cũng không có phức tạp lắm." Ôn Bình cũng không thể nói hình thức tranh tài như vậy có lợi hại là bất lợi cho đệ tử Bất Hủ Tông.
Nói tóm lại, tranh tài như vậy sẽ tăng mức độ khảo nghiệm một người.
Năng lượng của một người!
Còn có kinh nghiệm chiến đấu nữa!
Trần Hiết tiếp tục nói: "Phức tạp thì đúng là không có phức tạp cho lắm nhưng lại có tính nguy hiểm nhất định, mặc dù có thể bóp nát lệnh bài, sau đó lập tức bị na di ra khỏi khu vực tranh tài nhưng đối mặt với khôi triều, thú triều điên cuồng thì rất có thể sẽ không có cơ hội, cũng không có thời gian bóp nát lệnh bài."