Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu: "Nếu bước lên con đường tu hành thì nên có giác ngộ như vậy!”
Trần Hiết cũng gật gật đầu.
Hắn đồng tình với ý nghĩ của tông chủ, nhưng mà vẫn đưa mắt nhìn rất nhiều đệ tử của Bất Hủ Tông.
Bởi vì trong lòng hắn không hi vọng những đệ tử này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không nhìn nữa, trong mắt Trần Hiết đột nhiên loé lên hào quang: "Tông chủ, thật ra thì cái tên Vô Sinh Triều này không chỉ là xưng hô mà Hồng Vực danh cho hình thức tranh tài này mà còn là tên của một món đồ đặc thù do nhiều tên Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo. Nghe nói, món đồ do Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo đó thuộc về tuyệt phẩm, không có món thứ hai, cũng không chế tạo ra được món thứ hai! Nó được đặt trong giới của một vị cường giả Thiên Vô Cấm, bảo đảm nó tuyệt đối an toàn!"
Dứt lời, Trần Hiết dừng lại, có chút đáng tiếc nhìn về phía Ôn Bình.
Giống như là mất đi thứ gì đó vậy.
Ôn Bình sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ khi nhìn thấy biểu cảm của Trần Hiết, vội nói: "Trần trưởng lão, sao ngươi lại giống như cường đạo như vậy?"
"Thuộc hạ. . ." Trần Hiết ngu ngơ cười một tiếng: "Thuộc hạ không muốn, dù sao thì không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành kẻ địch, thứ đó không lấy tới Bất Hủ Tông thì có chút đáng tiếc. Tuyệt phẩm đó, nếu như Tử Nhiên đại sư nghiên cứu triệt để nó thì có thể kiếm được bao nhiêu lợi ích cho Bất Hủ Tông. Hơn nữa còn có thể lợi dụng nó để bồi dưỡng đệ tử, để cho đệ tử của Bất Hủ Tông mạnh lên!"
"Đúng là tặc bất tẩu không, chờ khi trở mặt với U Quốc đi rồi hãy nhắc lại chuyện này!”
Ôn Bình bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù hắn cũng thích cướp đoạt, thích phất nhanh, nhưng còn chưa đến mức thấy thứ gì tốt thì nhớ thương thứ đó.
Trần Hiết này thì tốt, thứ gì tốt thì nhớ mãi thứ đó.
"Tông chủ, ta cũng chỉ suy nghĩ cho Tử Nhiên đại sư thôi. Nàng cả ngày chỉ nghiên cứu công nghệ Tuyền Qua Đồ, muốn đột phá tới cảnh giới càng cao hơn, như vậy thì Vô Sinh Triều này tuyệt đối là một đối tượng nghiên cứu tốt nhất.”
"Được rồi, việc này sau này hãy nói."
Đối với giới của cường giả Thiên Vô Cấm, Ôn Bình vẫn rất kính sợ.
Dù sao đó là hang ổ mà cường giả Thiên Vô Cấm chế tạo ra, trong đó có nhân vật như thế nào hắn không biết được, nhưng ít nhất không có khả năng khiến cho người ta tùy tiện tới lui tự nhiên. Nếu không thì Vô Sinh Triều cũng sẽ không để trong đó ngàn năm mà vẫn bình yên vô sự.
Vô Sinh Triều tuy rất hữu dụng cho Tử Nhiên đại sư, nhưng mà Ôn Bình sẽ không để cho Đao Ma đi mạo hiểm vì thứ này.
Quan trọng nhất chính là thứ này để ở bên trong đó ngàn năm, như vậy cũng có ý nghĩa là chủ nhân của giới này đã thành cường giả Thiên Vô Cấm ngàn năm.
Ngàn năm trôi qua.
Hắn đã đạt tới cảnh giới gì thì ai mà nói rõ được?
Có ai nói rõ được hắn mạnh mẽ tới cỡ nào?
Dù sao tình báo mà Tẫn Tri Lâu lấy được đều là những thứ đã được Hồng Vực ghi chép lại, không có ghi chép thì Tẫn Tri Lâu cũng không thể nào sinh ra chúng nó, cho nên vẫn là câu nói đó, không cần phải mạo hiểm vì nó.
Trần Hiết ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Được."
"Cho nên, nội dung trận chung kết chỉ có bao nhiêu đó sao?" Nếu như chỉ có như vậy thì có phải là quá buồn tẻ hay không?
Ôn Bình cảm thấy hẳn là không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, lúc này Trần Hiết lắc đầu, nói: "Tông chủ, hình thức tranh tài xác thực chỉ có đơn giản như vậy, chính là sống sót, sau đó cố gắng thu hoạch càng nhiều tích phân càng tốt, nhưng mà nội dung trận đấu sẽ không có đơn giản như vậy. Bởi vì trận chung kết cũng cho phép giết chóc lẫn nhau, đồng thời còn cho phép cướp đoạt. Đây là quy tắc mà đấu bán kết trước đó không có. Nói cách khác, chỉ cần ngươi kiên trì đủ lâu, sinh tồn đến cuối cùng, cho dù không giết được một con khôi lỗi, một con yêu vật thì vẫn có thể thu hoạch được một lượng lớn tích phân. Bởi vì có thể giết mấy người đã kiệt sức, thừa dịp bọn họ còn chưa kịp bóp nát lệnh bài giết bọn họ là có thể cướp đoạt tất cả tích phân, bao gồm cả những gì đạt được trong đấu bán kết."
"Cho phép cướp đoạt, chuyện này ta hoàn toàn không ngờ tới. Vốn cho rằng đã đến trận chung kết, U Quốc sẽ không để cho những thiên kiêu ưu tú này tiếp tục tàn sát lẫn nhau, kết quả chế độ thi đấu này giống như là đang cổ vũ cường giả cướp đoạt kẻ yếu." Theo Ôn Bình, loại mô thức tranh tài này cực kỳ tàn khốc.
Có thể đoán trước được sau khi trận chung kết bắt đầu thì không riêng gì đọ sức thực lực mà còn là đọ sức về trí óc.
Đến lúc đó, có thể người người đều đang tính tính toán lẫn nhau, dù sao người trước mắt cũng không chỉ là người mà còn là một số lớn tích phân.
Trần Hiết có chút mong đợi nói: "Chỗ thú vị nhất là không cho kết bè kết đội, tất cả mọi người nhất định phải tự mình chiến thắng, từng người tự chiến. Cho nên đến lúc đó sẽ là tình huống như thế nào thì đúng là khó mà nói được. Nhưng mà có thể đoán trước được là đến lúc đó mục tiêu của tất cả mọi người sẽ là sống sót trước, bảo tồn thực lực, sau đó tùy thời giết chết người cách mình gần nhất."
"Không sai, sẽ không có người ngay từ đầu sẽ đi liều chết với thú triều hoặc là khôi triều, làm như vậy sẽ chỉ tiện nghi người khác." Ôn Bình nhìn về phía chúng đệ tử, cẩn thận nghe mấy vị cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh đó sắp đặt và chỉ đạo vài câu, sau đó nhìn Trần Hiết và Vân Liêu nói: "Nơi này giao cho hai người các ngươi, chỉ cần trận chung kết này thắng đẹp, chờ trận chung kết kết thúc, trở lại tông thì ta sẽ tặng cho mỗi người các ngươi một Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm làm thú cưỡi."
Sắp xếp trận chung kết như thế nào, Ôn Bình không muốn quan tâm, bởi vì hắn hoàn toàn tín nhiệm Vân Liêu và Trần Hiết.
Yêu cầu duy nhất của hắn chính là không được xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì!
Bởi vì chuyện này liên quan đến bốn trăm ngàn danh vọng!
Nếu như top một trăm Hồng Vực, Bất Hủ Tông không lấy được tám mươi cái, dù chỉ thiếu một cái thì Ôn Bình cũng bị mất một trăm ngàn danh vọng!
Hắn rất cần một trăm ngàn này!