Bởi vì liên quan đến chuyện đẳng cấp danh vọng của hắn có thể thăng lên cấp năm, cảnh giới của hắn có được tăng lên hay không, còn có cảnh giới tinh thần lực của hắn có thể bước vào giai đoạn thứ ba hay không, tóm lại là liên lụy rất lớn.
Cho nên Ôn Bình đưa ra ban thưởng là Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm làm thú cưỡi, chính là không muốn để cho nhiệm vụ này xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Nhất định phải mưu tính đến không có sơ hở nào!
Khi Ôn Bình vừa dứt lời, trong nháy mắt, toàn bộ khách sạn lặng ngắt như tờ, bao gồm cả hai người Trần Hiết và Vân Liêu.
"Nửa bước Thiên Vô Cấm?"
"Tông chủ, ngài không có nói đùa chớ?"
Hai người Vân Liêu và Trần Hiết có chút ngẩn ra.
Đối với hai người mà nói, nửa bước Thiên Vô Cấm chính là cường giả cấp bậc Vực Chủ Hồng Vực, yêu vật mạnh mẽ như thế, tông chủ ban thưởng cho bọn họ làm thú cưỡi?
Như vậy có phải là quá khoa trương hay không?
Trần Hiết cũng biết chắc chắn tông chủ không nói đùa, bởi vì trong trận chiến với Chiến bộ của Già Thiên Lâu ở Hắc Vực, cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm giết có gần hơn hai mươi vị, bao gồm một Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm.
Nhưng mà biết thì biết, nhưng khi nghe tông chủ muốn thưởng Yêu Thần mạnh mẽ như thế cho hắn làm thú cưỡi thì hắn vẫn rất rung động.
Mà đối với Vân Liêu thì hắn không có chứng kiến trận chiến với Chiến bộ của Già Thiên Lâu đó cho nên trong lòng của hắn, cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm vẫn là tồn tại khó mà tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói gì.
Hắn biết tông chủ không giỡn!
Còn những đệ tử tông môn và người đầu phục Trần Hiết trong khách sạn, trong lòng bọn họ cực kỳ kinh hãi.
Rất nhiều đệ tử không tự chủ được mấp máy đôi môi khô, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Hóa ra Bất Hủ Tông mạnh mẽ như vậy sao?
Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm cũng có thể làm thú cưỡi?
Vực Chủ Hồng Vực cũng chỉ là nửa bước Thiên Vô Cấm!
Mà những cường giả thành danh đã lâu ở Hồng Vực vừa mới đầu phục Trần Hiết đó, khi bọn họ nghe được câu này thì trong lòng run lên.
Bọn họ cảm thấy tông chủ Bất Hủ Tông không đến mức đùa kiểu này chứ?
Nếu như không phải là đùa giỡn!
Vậy thì chứng minh những gì lưu truyền trong Hồng Vực bây giờ là thật.
Bất Hủ Tông có cường giả Thiên Vô Cấm thật!
Nghĩ kĩ lại, trong nháy mắt, mấy người hiểu rõ và xác nhận lời đồn vô căn cứ này, nếu không phải như vậy thì sao Vực Chủ Phủ lại rộng lượng đối với Bất Hủ Tông như vậy? Vực Chủ ngay cả đệ tử của mình bị giết, người của mình bị giết mà cũng thờ ơ, thậm chí còn tỏ vẻ lấy lòng Bất Hủ Tông trên Bất Hủ Nhật báo.
Nếu như không có cường giả Thiên Vô Cấm tọa trấn, Vực Chủ Phủ sẽ không làm ra hàng loạt chuyện như vậy.
Mấy người nghĩ kĩ lại, nuốt nước miếng một cái, trong lúc nhất thời quên vừa nói tới chỗ nào.
Lúc này, Ôn Bình lại nói tiếp.
"Điều kiện tiên quyết là trận chung kết lần này phải kết thúc hoàn mỹ."
Giờ phút này, trong lòng hai người Vân Liêu, Trần Hiết vừa mừng vừa sợ, biết tông chủ không phải đùa giỡn, hai người hưng phấn không nhịn được.
Dù sao đây là Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm.
Có thể làm cho nó cam lòng làm thú cưỡi thì chỉ có cường giả Thiên Vô Cấm.
"Tông chủ, xin yên tâm!"
Vân Liêu vội vàng cam đoan.
Bởi vì hắn có lòng tin với các đệ tử của Bất Hủ Tông.
Trần Hiết cũng hùa theo một câu: "Tông chủ, hay là ngài đi nghỉ trước đi, ta cảm thấy ta còn có thể mưu tính mọi chuyện hoàn mỹ thêm một chút nữa, cam đoan chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì."
Vân Liêu giật mình, đột nhiên cũng nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, Bất Hủ Tông chúng ta cây to đón gió, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người liên thủ đối phó chúng ta. Mặc dù bọn họ không thể kết bè kết đội nhưng lại có thể ngầm hiểu lẫn nhau cùng phát động công kích đệ tử Bất Hủ Tông chúng ta.”
"Chúng ta lại thương lượng một chút." Trần Hiết đưa mắt nhìn Vân Liêu, rất tán thành, sau đó nói với Ôn Bình: "Tông chủ, ngài đi trước đi, chuyện tiếp theo giao cho chúng ta là được."
Ôn Bình liếc mắt nhìn hai người như bị điên, trong lòng bất đắc dĩ cười một tiếng, thật ra thì hắn còn có nửa câu chưa nói hết.
Nếu như chuyện này thành công, cho bọn họ Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm làm thú cưỡi là không sai.
Nhưng cũng không phải là lập tức cho.
Phu Hóa Đản cần thời gian để ấp ra yêu vật.
Thấy hai người kích động như vậy, Ôn Bình cũng không muốn nói tiếp, dứt khoát để cho bọn họ hưng phấn như vậy đi.
Ngay lúc hai người hừng hực khí thế thương lượng đối sách thì ngoài khách sạn xuất hiện một nhánh cường giả của Kim Thủy Điện.
Người không nhiều, hết thảy mười người.
Nhưng người người đều là Địa Vô Cấm Trung Cảnh.
Dẫn đầu chính là điện chủ Kim Thủy Điện, cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh Kim Bất Tam!
Sự xuất hiện của hắn hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, dù sao thân phận điện chủ Kim Thủy Điện của Kim Bất Tam cao hơn các chủ Hiên Đình Các hoặc là Âm Dương Nhị Lão.
Sau khi đám người Kim Bất Tam hạ xuống, những thế lực tứ tinh, ngũ tinh xung quanh người dồn dập chen chúc tới.
"Gia chủ Thang Sơn Lý gia Lý Khuê, bái kiến Kim điện chủ!"
"Vô Phong Thành Dương gia, Dương Siêu Phong bái kiến Kim điện chủ!"
. . .
Tiếng cung nghênh liên tục vang lên.
Ở đây, ngoại trừ rất ít cường giả Địa Vô Cấm còn có thể đứng thì những người khác đều quỳ xuống đất.
"Đều đứng lên đi." Kim Bất Tam nhìn mọi người xung quanh, nở một nụ cười cực kỳ hiền lành.
Nếu là ngày xưa, Kim Bất Tam sẽ không thèm nhìn bọn họ, nhưng bây giờ không giống.
Trong gia tộc của những người này đều có người gia nhập Bất Hủ Tông, hơn nữa còn là thiên tài mà Bất Hủ Tông phái ra tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này. Với thực lực trước mắt của bọn họ, lại thêm Bất Hủ Tông bồi dưỡng thì chắc chắn tương lai có hi vọng!
Cho nên trong mắt Kim Bất Tam, những người này đều có giá trị, đều đáng chú ý.