Đứng ngồi không yên!
Mà lúc này, Kim Bất Tam đã ở trong trụ sở của Kim Thủy Điện ở Đăng Thiên Nguyên, không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của đám thủ hạ, nhanh chóng đi vào Truyền Thanh Các.
"Lập tức đưa tin cho phó vực chủ Hãn Ly, Địch gia không thể diệt!"
"Lập tức!"
Lão giả chấp chưởng Truyền Thanh Các ở bên cạnh sửng sốt một chút, vốn định nhắc nhở một chút, nếu như liên tục sử dụng bí pháp truyền âm trong nháy mắt trong mấy ngày liên tiếp thì thiên tài địa bảo tiêu hao không khác gì một tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm.
Nhưng nghe nói là chuyện liên quan đến Địch gia thì vội phát động Truyền Thanh Tuyền trong Truyền Thanh Các, cũng ném một lượng lớn thiên tài địa bảo vào trong đó.
Một khắc đồng hồ sau.
Năm chữ ‘Địch gia không thể vong’ xuất hiện ở trong ngọc giản đưa tin trong ngực Hãn Ly.
Nhưng mà khi Hãn Ly móc ngọc giản ra.
Dưới chân hắn, Địch phủ đã máu chảy thành sông, Địch gia thi chất thành núi.
Lửa nóng hừng hực phóng lên tận trời, như trụ chống trời, đang chậm rãi đốt chút vinh quanh cuối cùng của Địch gia thành tro tàn.
Dưới hắn, ngàn vạn người của Địch gia đều đang kêu rên.
Đều đang kêu thảm.
"Rốt cuộc thì các ngươi là ai? Dám vọt vào Vô Thượng Thành, ra tay với Địch gia chúng ta."
"Mẫu thân, ta đau quá."
"Phụ thân, ngươi đi trước! Nhanh lên!"
Liệt hỏa cũng không lấn át được những giọng nói nhỏ nhưng tràn đầy bi thương này.
Bởi vì người của Địch gia quá nhiều.
Lúc này, khi Hãn Ly nhìn thấy năm chữ trên ngọc giản thì nụ cười trên mặt hắn cứng lại như hóa đá, thân thể cũng ngừng lại trên không trung.
Trong nháy mắt sau đó, hắn nổi giận.
"Sao không nói sớm một chút!"
"Sao không nói sớm!"
Hãn Ly nhìn phủ đệ Địch gia trước mắt đã là máu chảy thành sông, thi chất thành núi, trong lòng vô cùng phiền muộn và phẫn nộ.
Một hồi giết.
Một hồi không giết.
Muốn làm gì?
Người của Địch gia cũng sắp chết sạch, bây giờ nói Địch gia không thể vong.
"Người tới!"
"Đại nhân!"
Một tên cường giả Địa Vô Cấm lập tức nhích lại gần.
"Lập tức đi trụ sở của Kim Thủy Điện gần nhất đưa tin, không cần quan tâm tới cái giá phải trả ra, phải báo cáo tình huống của Địch gia cho Vực Chủ trong thời gian ngắn nhất, cũng thông báo cho Vực Chủ, Địch gia đã hủy diệt, tuyệt đối không có một người nào sống sót, xin hắn yên tâm!"
Nói xong, Hãn Ly hóa thành một đạo kinh hồng màu hồng, rơi vào trong phủ đệ Địch gia.
Nếu đã là nước đổ khó hốt!
Vậy thì không thể ngừng tay!
Tốc chiến tốc thắng đi.
Oanh!
Hãn Ly rơi xuống.
Trong phạm vi ngàn mét, thiên băng địa liệt.
Khi một đám bụi dày bay lên trong đêm tối, ánh lửa thông thiên chiếu sáng dưới chân Hãn Ly, thắp sáng khuôn mặt tên cường giả Địa Vô Cấm vừa mới chết đi của Địch gia.
Trên khuôn mặt của hắn có thống khổ.
Còn có không cam lòng!
Mà Hãn Ly cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm thi thể dưới chân như vậy, vô tình hỏi: "Địch Niên, lúc trước Địch gia các ngươi nghèo túng như thế nào, ngươi quên nhanh như vậy sao? Các ngươi có thể có được rực rỡ như ngày hôm nay là nhờ Vực Chủ đề bạt và trông nom, nhưng tại sao các ngươi lại không biết cảm ơn, tại sao các ngươi lại muốn giúp người ngoài đối phó người một nhà?"
Nói xong, Hãn Ly chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.
Hắn đang hưởng thụ khi nghe tiếng người của Địch gia kêu thảm thiết.
Còn có tiếng hỏa diễm đốt cháy thi thể, phòng ốc.
Còn năm chữ trên ngọc giản, hắn đã ném ra sau đầu.
Quân Thiên Nhất Cố không biết tại sao lại đột nhiên mềm lòng, nhưng hắn cũng sẽ không mềm lòng.
Đây là kết cục của kẻ phản bội!
Hãn Ly ngắm nhìn bốn phía: "Nếu các ngươi cũng giống như Bất Hủ Tông đó, có Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng độc nhất vô nhị tọa trấn, có thể chế tạo Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù. Hoặc là các ngươi thông minh một chút, quên cái chết của Địch Trần đi thì các ngươi cũng sẽ không diệt vong. Dù sao chỉ cần có giá trị với biết giả mù thì sẽ có tư cách sống sót."
"Còn nữa, chẳng lẽ các ngươi cho là có Long Quyết tương trợ thì Vực Chủ Nguyên Dương Vực sẽ tra rõ cái chết của Địch Trần hay sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi. Các ngươi hoàn toàn không nhìn thấy được giá trị mà một tấm Tứ Tuyền, Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù mang lại. Sự xuất hiện của nó có thể thay đổi cân bằng ở sa trường giữa U Quốc và Già Thiên Lâu, giá trị khổng lồ như thế, cho dù là Bất Hủ Tông tự mình ra tay tiêu diệt các ngươi thì Vực Chủ Nguyên Dương Vực cũng sẽ không trách bọn họ!”
"Giống như bây giờ, toàn bộ Vô Thượng Thành đều không có ai giúp các ngươi, bọn họ chỉ đứng ở xa thưởng thức các ngươi diệt vong."
Hãn Ly ngắm nhìn bốn phía, trên mặt tràn đầy thoải mái.
Bởi vì hắn rất hưởng thụ quá trình giết phản đồ.
Cũng hưởng thụ cảm giác diệt toàn bộ Địch gia dưới ánh mắt của toàn bộ thế lực trong Vô Thượng Thành.
. . .
Hành dinh của Vực Chủ.
Quân Thiên Nhất Cố vẫn đứng ngồi không yên trong doanh trướng, đợi Kim Bất Tam trở về.
Trước khi Kim Bất Tam mang tin tức của Hãn Ly về, hắn không ngồi yên được.
Bây giờ hắn chỉ hối hận hôm qua đã phẫn nộ mà kêu Hãn Ly đi diệt Địch gia. Nếu không phải bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc thì bây giờ hắn cũng không bị động như thế.
"Ôn Bình ơi là Ôn Bình, ta không ngờ dã tâm của ngươi lại khổng lồ như vậy, còn muốn cưỡi trên đầu bản vực chủ! Khó trách ngươi mới tới Hồng Vực thì đã sáng lập Tẫn Tri Lâu, phát hành Bất Hủ Nhật báo, hóa ra tất cả đều có dự mưu, chỉ sợ cho tới giờ, ngươi đều chưa từng có ý định hợp tác với ta chứ?"
Giờ phút này, Quân Thiên Nhất Cố thanh tỉnh rất nhiều.
Hắn nhìn thấu được một ít!
Nếu như ngay từ đầu Bất Hủ Tông đã muốn hợp tác với hắn thì tuyệt đối sẽ không giết người của Vực Chủ Phủ hắn, đồng thời lặng yên diệt khẩu Địch Trần.
Vốn hắn cho là Bất Hủ Tông chỉ vì có chỗ dựa nên mới làm như vậy, bây giờ hắn mới hiểu, tất cả những chuyện này đều là vì ép hắn cúi đầu, ép hắn thần phục!