Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1297 - 【Vip】 Hãn Uy, Độc Đoạn Phong Vào Tông (3)

【VIP】 Hãn Uy, Độc Đoạn Phong vào tông (3) 【VIP】 Hãn Uy, Độc Đoạn Phong vào tông (3)

Khi đám người Hãn Uy hội tụ ở khu ký túc xá, đám người do Hoài Diệp dẫn đến đã được sắp xếp chỗ ở xong, khi biết ở trong khu ký túc xá, đi ngủ cũng có thể tu luyện Ngự Kiếm Thuật khốc huyễn của Bất Hủ Tông thì cả đám đều cười đến không ngậm miệng được.

Ngay lúc bọn họ vui vẻ thì đám người Diệp Vũ Mai cũng nghe phong thanh mà đến.

Đầu tiên là chúc mừng đám người Hãn Uy gia nhập Bất Hủ Tông.

Thứ hai là tới kết giao bằng hữu.

Bởi vì sau này đều là sư huynh đệ đồng môn.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bọn họ muốn nghe mấy người Hãn Uy gọi mình một tiếng sư huynh, sư tỷ.

Dù sao trước đó mấy người Hãn Uy đều là thiên kiêu yêu nghiệt đại danh đỉnh đỉnh Hồng Vực, bọn họ chỉ là một kẻ vô danh trong Hồng Vực.

Bây giờ có cơ hội để cho thiên kiêu yêu nghiệt đại danh đỉnh đỉnh này cung kính gọi bọn họ sư huynh sư tỷ, sao bọn họ có thể bỏ qua được?

Mấy người Hãn Uy tuy bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể kêu sư huynh sư tỷ.

"Sư tỷ!"

"Sư huynh!"

"Sư tỷ!"

"Sư huynh!"

Từng tiếng kêu vang lên trong khu ký túc xá.

Nhưng mà Độc Đoạn Phong không quan tâm, mỗi lần kêu sư huynh sư tỷ xong thì còn tăng thêm một câu, cố gắng giữ lại một chút quật cường và "tôn nghiêm" cuối cùng của hắn.

"Sư huynh, ngày mai có thể luận bàn với ta một chút không? Chỉ điểm sư đệ một chút!"

"Sư tỷ, ngày mai có thể luận bàn với ta một chút không? Chỉ điểm sư đệ một chút!"

Nhưng mà, tất cả mọi người trăm miệng một lời trả lời "Được!", đồng thời tất cả mọi người lộ ra ánh mắt mong chờ, tình huống khiến Độc Đoạn Phong có chút không biết làm sao.

Không biết làm sao, đồng thời còn có chút không hiểu.

Sau đó mấy người Diệp Vũ Mai vừa mở mạch môn, lộ ra khí tức của mình.

Đều là Trấn Nhạc Trung Cảnh!

Thậm chí còn có không ít thượng cảnh!

"Này, này, chuyện này. . ."

"Không phải mấy ngày trước các ngươi đều là Trấn Nhạc Hạ Cảnh sao? Chỉ có vài người là Trấn Nhạc Trung Cảnh, sao bây giờ tất cả đều Trấn Nhạc Trung Cảnh."

Đám người Hãn Uy, Độc Đoạn Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, cực kỳ kinh ngạc.

Mấy người Diệp Vũ Mai nhất thời cười lên ha hả.

"Sư đệ, kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải lau mắt mà nhìn, ngươi xem thường sư tỷ ta."

"Đột phá cảnh giới mà, không phải đơn giản như uống nước sao?"

Mọi người một lời ta một câu, khiến cho đám người Hãn Uy nghe được có chút hoài nghi nhân sinh.

Khó trách cả đám đều đồng ý luận bàn với Độc Đoạn Phong.

Hóa ra là vừa mới đột phá cảnh giới, muốn dùng Độc Đoạn Phong luyện tập.

Khá lắm!

Trước đó mấy người Diệp Vũ Mai dựa vào khoảng cách cảnh giới mạch thuật mạnh mẽ, đã có thể cân sức ngang tài với Trấn Nhạc Thượng Cảnh.

Bây giờ bọn họ đột phá cảnh giới.

Cả đám càng mạnh mẽ hơn!

Như vậy thì còn đánh kiểu gì nữa?

Độc Đoạn Phong lập tức khóc không ra nước mắt, vội vàng sửa lời nói: "Các vị sư huynh, sư tỷ, ta suýt nữa quên mất, ngày mai vẫn phải tu luyện, chuẩn bị chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng một tháng sau. Chắc hẳn các vị sư huynh sư tỷ cũng không dư dả thời gian, ta cũng không muốn lãng phí thời gian của các vị sư huynh sư tỷ."

Diệp Vũ Mai nhíu lông mày lại, không vui.

"Muốn chơi xấu? Người tới, khiêng đi cho ta, nếu ngày mai không có thời gian, thì hôm nay. . . không, luận bàn ngay bây giờ!"

Mọi người nhất thời cùng nhau tiến lên, bắt lại Độc Đoạn Phong đang muốn chạy, kéo hắn rời khỏi khu ký túc xá như kéo một con vịt.

Tiếng cầu xin tha thứ của Độc Đoạn Phong lập tức vang vọng toàn bộ Bất Hủ Tông.

"Các sư huynh sư tỷ, không muốn!"

"Các ngươi thay phiên đến, sẽ mệt chết người đó!"

Đám người Hãn Uy vội vàng đuổi theo, đi vào sau khe núi trong Vân Lam Sơn, đứng ngoài quan sát trận chiến đầu tiên khi Độc Đoạn Phong vào tông. Ngay từ đầu Độc Đoạn Phong vẫn thực lực ngang bằng với mấy người Diệp Vũ Mai, nhưng mà tám mươi người xa luân chiến, không bao lâu thì đã khiến cho Độc Đoạn Phong mệt mỏi gục xuống.

Đến sau này, Độc Đoạn Phong trở thành bị động bị đánh. Đám người Hãn Uy càng xem càng cảm thấy chán, cứ như vậy, ba bốn canh giờ trôi qua.

Đêm xuống, mấy người Hãn Uy mới rời đi.

Bởi vì Hoài Diệp hô ăn cơm.

Diệp Vũ Mai vội vã không nhịn nổi muốn đi ăn cơm, không muốn ngược Độc Đoạn Phong nữa, mấy người Hãn Uy cũng chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Ngay từ đầu mấy người Hãn Uy đi không chút hoang mang, không cảm thấy ăn cơm là chuyện khẩn cấp gì, nhưng mà mấy người Diệp Vũ Mai lại thúc giục.

Giống như ăn cơm là chuyện lớn gì vậy.

Chuyện này khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Diệp Vũ Mai thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, đi nhanh một chút, nghe nói đêm nay đại sư huynh và Đao Ma trưởng lão đều trở về, ngay cả tông chủ cũng sẽ đích thân tới, cho nên đêm nay Hoài Diệp sư tỷ làm rất nhiều đồ ăn ngon, cực kỳ thịnh soạn."

"Đại sư huynh?"

Mấy người Hãn Uy nghe được ba chữ này thì cảm thấy hứng thú.

Đại sư huynh!

Người đầu tiên vào Bất Hủ Tông.

Hoặc có thể nói là đệ tử mạnh mẽ nhất Bất Hủ Tông.

Hãn Uy cũng vội vàng bước nhanh hơn: "Không biết đại sư huynh của chúng ta là nhân vật như thế nào."

Khi tới gần phòng bếp, bỗng có một tiếng thét vang lên.

"Ngươi chịu về rồi sao!"

"Đau, đau, đau! Bà cô của ta ơi, ngươi không thể nhẹ một chút sao? Hơn nữa ngươi luôn bóp thịt của ta, có thể đổi một chiêu khác hay không."

Dương Nhạc Nhạc vừa về đến thì lập tức bị Triệu Tình bắt được, sau đó bóp lấy thịt ở phần eo kéo đi tới khu rừng bên cạnh phòng bếp.

Diệp Vũ Mai nhún vai cười một tiếng, không cảm thấy kinh ngạc, nói: "Xem, đó chính là đại sư huynh của Bất Hủ Tông, Dương Nhạc Nhạc. Các ngươi gọi Nhạc Nhạc sư huynh là được."

"Cái này. . . có hơi khác với phong thái đại sư huynh mà chúng ta nghĩ." Hãn Uy nhướng mày, hắn vốn cho rằng đại sư huynh hẳn là người có phong thái trác tuyệt.

Nhưng mà sao lại là dáng vẻ thiếu niên.

Trên mặt viết rõ hai chữ non nớt.

Hơn nữa còn là một vị thê quản nghiêm?

Diệp Vũ Mai thấy nghi vấn trên mặt đám người Hãn Uy thì tức giận nói: "Các ngươi cẩn thận sau khi Nhạc Nhạc sư huynh biết, điện giật chết các ngươi!"

Hãn Uy cười hắc hắc, vội vàng thu ánh mắt nghi ngờ lại.

Bình Luận (0)
Comment