Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1315 - 【Vip】 Thiên Tượng Môn Như Mặt Trời Ban Trưa (3)

【VIP】 Thiên Tượng Môn như mặt trời ban trưa (3) 【VIP】 Thiên Tượng Môn như mặt trời ban trưa (3)

Thấy thế, đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông vội vàng tiến lên đứng giữa hai người, cười làm lành nói: "Chư vị, chư vị, có chuyện gì từ từ thương lượng, hà tất phải động đao động thương? Mọi người đều là người làm ăn, chú trọng đôi bên cùng có lợi, cần gì phải làm chuyện cực đoan lưỡng bại câu thương như vậy?"

La Tam Thiên cười lạnh một tiếng: "Trạch Minh Thương Hội bọn họ còn muốn lưỡng bại câu thương với chúng ta, ngươi cũng quá đề cao bọn họ rồi?"

"Vậy thì thử một chút!"

Thanh Thiển nhích tới trước, dáng vẻ như chuẩn bị động thủ.

Nhưng mà không ai ngờ được, lúc này La Tam Thiên đột nhiên bạo động, trực tiếp kéo đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông ném ra ngoài. Sau đó mạch môn chấn động, sau người đột nhiên ngưng tụ hư ảnh cự tượng.

Thét dài một tiếng, sau đó La Tam Thiên đấm ra một quyền, Thanh Thiển thấy thế thì nhanh chóng lui lại, đồng thời mạch môn chấn động, dùng mạch thuật đánh trả. Trong chốc lát, muôn vàn lá xanh giống như hồ điệp bay lượn, sau đó hội tụ lại, hóa thành một thanh cự kiếm, cuốn theo sát ý cuồn cuộn vọt thẳng tới La Tam Thiên.

Nhưng mà La Tam Thiên không lùi còn tiến tới, oanh thẳng vào cự kiếm.

Oanh.

Một quyền đánh xuống, cự kiếm theo tiếng mà sụp đổ, thế nhưng La Tam Thiên còn chưa dừng lại, ngược lại càng lên càng mạnh mẽ, đánh thẳng tới Thanh Thiển.

Thanh Thiển thấy thế thì sắc mặt đột biến.

Mạnh!

La Tam Thiên đã mạnh mẽ hơn trước kia!

"Ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực của ngươi thì có thể lưỡng bại câu thương với ta? Vậy ngươi cũng quá đề cao mình!"

Nói xong, nắm đấm của La Tam Thiên đã đến trước mắt Thanh Thiển, Thanh Thiển vội vàng dùng cánh tay bảo hộ ở trước ngực, đồng thời thân thể tuôn ra hào quang màu xanh nhạt hình thành vòng bảo hộ ngăn trước người Thanh Thiển, nhưng mà vẫn bị một quyền đánh bay, bay ngược ra ngàn trượng mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Vừa muốn đưa tay lên nhưng cảm giác được toàn bộ thân thể đều run lên, cánh tay đau dữ dội.

Chỉ một quyền, trong nháy mắt, Thanh Thiển đã biết khoảng cách giữa mình và La Tam Thiên, khoảng cách giữa hai người cũng không chỉ là một chút.

Chỉ sợ La Tam Thiên đã bước vào cảnh giới vô địch, chỉ sợ trong Nguyên Dương Vực cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.

Vừa muốn tiếp tục cất bước thì lại cảm thấy nội tạng trong thân thể đau đớn như muốn tê liệt, đau đến nàng cắn răng.

Đang không biết nên làm sao thì một giọng nói vang lên.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!" Đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông nhìn sân nhỏ trước mắt hóa thành phế tích và đường đi bị đánh xuyên qua, vội vàng chạy về ngăn cản La Tam Thiên.

Thần Phi Thành không cho phép động thủ, nhưng mà không phải ai cũng bị điều luật này ước thúc, ít nhất La Tam Thiên không nằm trong số đó.

Cho nên nếu để cho La Tam Thiên lại đánh như vậy, phân đà này của hắn đều bị xóa bỏ, lúc trước kiến tạo phân đà này, hắn tốn không ít tiền.

La Tam Thiên đưa mắt nhìn đà chủ mập mạp bên cạnh, chậm rãi thu nắm đấm lại, sau đó nhìn những người khác của Trạch Minh Cung, nói: "Đi giúp trưởng lão các ngươi đi. . ."

Dứt lời, La Tam Thiên quay qua ôm quyền với đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông: "Bạch huynh, tổn thất ta bồi, tái kiến!"

Dứt lời, hóa thành kinh hồng rời khỏi phân đà của Vạn Bảo Tông. Hắn vừa đi, những người khác của Thiên Tượng Môn cũng đi theo, chỉ để lại người của Trạch Minh Cung nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, giận mà không dám nói gì.

Khoảng cách đã thấy.

Lúc này bọn họ còn có thể nói cái gì?

Chỉ bằng thực lực của bọn họ thì sợ là cộng lại cũng không phải là đối thủ của La Tam Thiên.

"Thanh Thiển trưởng lão!"

"Thanh Thiển trưởng lão, ngươi không sao chứ?"

Mọi người vội vàng vọt tới trước mặt Thanh Thiển, khi nhìn thấy Thanh Thiển chỉ bị chút thương ngoài da thì mới yên tâm lại.

Thanh Thiển vô thức vuốt vuốt cổ tay của mình, sau đó ra vẻ trấn định nói: "Trở về nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho Thiên Tượng Môn một nhà độc đại ở Thần Phi Thành. La Tam Thiên đã bước vào cảnh giới vô địch, không phải chúng ta có thể chống lại, tất cả mọi người không nên vọng động, cầu viện tông môn trước!"

"Rõ!"

Mọi người vội vàng đồng ý, sau đó muốn nâng Thanh Thiển rời khỏi đây nhưng bị Thanh Thiển đẩy ra.

Giờ phút này, không chỉ người của Vạn Bảo Tông đang nhìn mà còn có người trong Thần Phi Thành đang nhìn, nếu thấy được cảnh nàng được dìu đi thì sợ là sáng sớm ngày mai, toàn bộ người trong Thần Phi Thành đều sẽ biết, tất cả mọi người cũng đều mất hết lòng tin với Trạch Minh Cung.

"Bạch đà chủ, cáo từ!" Thanh Thiển quay qua nhìn đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông, khẽ khom người, sau đó lập tức hóa thành kinh hồng rời đi.

Thanh Thiển vừa đi, đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông cũng chỉ có thể thở dài, nhìn hướng Thanh Thiển rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Trạch Minh Cung, thế yếu.

Xem ra tỉ lệ này, mình không muốn chia lại cũng phải chia lại.

"Không ngờ, cục diện giằng co giữa Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn trong Thần Phi Thành đã kéo dài một hai trăm năm lại đột nhiên vì một cái Bảng Tuyền Qua Thần Tượng xuất hiện mà hoàn toàn thay đổi. Có thể tưởng tượng, nếu như tương lai Tẫn Tri Lâu đó làm được Bảng Tuyền Qua Thần Tượng trong toàn bộ U Quốc, đến lúc đó chắc chắn Thiên Tượng Môn sẽ nhất phi trùng thiên." Đà chủ phân đà của Vạn Bảo Tông cảm thán một tiếng, sau đó nhìn đống bừa bộn trước mắt, đắng chát cười một tiếng.

Hai nhà tranh chấp, phân đà của Vạn Bảo Tông hắn gặp nạn.

Đúng là xui xẻo.

Lúc này, Thanh Thiển trở lại Trạch Minh Thương Hội thì lập tức phái người đưa tin cho Trạch Minh Cung, xin trợ giúp.

Còn những người khác thì chờ Thanh Thiển hạ lệnh, chuẩn bị cá chết lưới rách với Thiên Tượng Môn.

"Trưởng lão, ngài hạ lệnh đi, mặc dù chúng ta thế yếu nhưng Trạch Minh Cung ta cũng không phải dễ khi dễ."

"Trưởng lão, ngài hạ lệnh đi!"

Mọi người ngươi một lời ta một câu, cực kỳ phẫn nộ.

Bởi vì sau khi trở về, mọi người càng nghĩ càng giận!

Bình Luận (0)
Comment