Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Mặc Lâm tận lực áp chế nội tâm tức giận, vẫn là không nhịn được gào thét:
- Được rồi, ta không muốn cùng một phụ nhân tranh cãi, chi thuật tâm kế không có các dụng. Còn đứng ở đây làm gì? Còn không trở về Kháo Sơn Tông của ngươi đi?
- Đi!
Hương Dật lạnh lùng liếc mắt Mặc Lâm, hướng về tên đệ tử Kháo Sơn Tông đang quỳ dưới đất vung tay lên, cả hai cùng rời đi Đăng Thiên Lâu.
Sau khi Hương Dật rời đi, Mặc Lâm cũng không có tâm tư ngồi ở đây uống rượu nữa, cái chết của phụ thân khiến hắn rất thương tâm, thế nhưng sự phẫn nộ đã che lấp đi nó, lập tức rời khỏi Đăng Thiên Lâu.
Ra khỏi Đăng Thiên Lâu, Mặc Lâm cởi bỏ y phục hội trưởng, mặc vào quần áo phổ thông, cưỡi ngựa đi tới bên ngoài Thanh Thủy nhai.
Lúc còn vừa xem vừa suy nghĩ, bên cạnh chạy qua mấy thanh niên, còn đang nói chuyện với nhau:
- Nhị thúc ta nói, hắn vừa mời từ Giảng Võ hội trở về, Giảng Võ hội căn bản cũng không hề lừa gạt tiền, Ôn Bình cũng không hề lừa đảo, nghe nói đặc biệt dũng cảm, chính trực, vậy mà nguyện ý cứu giúp phàm nhân, ngươi thử nghĩ lại xem, trừ phủ thành chủ ra, đầu năm nay tu sĩ nào rảnh rỗi đi quản sống chết của đám phàm nhân chúng ta? Hơn nữa, ở dưới Vân Lam sơn có mấy cái tu sĩ Luyện thể thập tam trọng đang chỉ điểm, trợ giúp vô điều kiện.
- Vậy đi mau nha, chậm thêm thì hôm nay cũng không tới lượt chúng ta!
- Không sao, chỉ có người của ba con phố chúng ta đi mà thôi, người ở những con phố khác đều không tới. Còn bị những người Bách Tông Liên Minh Hội lừa gạt đấy, lúc ta muốn tới, bọn họ còn nói ta ngốc!
- Ha ha! Ta thấy ngươi là ngốc thật! Ngươi nói thẳng, người Kháo Sơn Tông vì đào mệnh, bắt một tiểu nữ hài uy hiếp người Bất Hủ Tông. Cứ như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không còn tin tưởng lời nói của người Bất Hủ Tông và Kháo Sơn Tông nữa!
...
Mấy người vừa nói chuyện, vừa ra sức chạy về phía trước.
Mặc Lâm nhìn xem một màn này, tức giận đến da mặt run rẩy.
Không ngờ chuyện thành cũng do Kháo Sơn Tông, thất bại cũng do Kháo Sơn Tông. Kéo dây cương một phát, quay người hướng Bách Tông Liên Minh mà đi.
Về đến nhà, hắn không nói câu nào, những người khác thấy sắc mặt của hắn không được tốt cũng không dám nói thêm cái gì.
Mặc Lâm sau khi tản bộ một vòng, hướng phía lâu đi đến.
Vừa đi, trong lòng lại đang hờn dỗi. Hắn thật sự không chịu được, Bất Hủ Tông chưa tổn thất cái gì, thế nhưng thập tam trọng cảnh của Bách Tông Liên Minh Hội đều chết sạch, thậm chí còn để Bất Hủ Tông thành công mở Giảng Võ hội.
- Hỗn đản!
Ầm!
Mặc Lâm nện một quyền ở tay vịn đầu bậc thang, Giang Nguyệt Dạ sau lưng hắn cả kinh, có chút run run.
- Hội trưởng, ngài không sao chứ?
- Ngươi ở dưới lầu chờ ta!
- Ân!
Mặc Lâm dứt lời, sải bước xuyên qua hành lang, rốt cuộc dừng tại trước gian phòng cuối hành lang.
Đông đông đông!
Gõ lên ba tiếng.
- Đi vào đi!
Thanh âm sâu kín của Tôn Qua truyền ra.
Mặc Lâm sửa sang cảm xúc, đẩy cửa tiến vào, nhìn hai người Tôn Qua đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần ở trước cửa sổ, nói:
- Hai vị đại nhân, có tin tức gì từ Đan Long đại nhân chưa?
- Bị thua thiệt?
- Một chút xíu?!
- Một chút xíu? Để ngươi còn có người của ngươi không được đến gần Vân Lam sơn, lời này ngươi xem là gió thoảng bên tai sao?
Tôn Qua hừ lạnh một tiếng, thiếu kiên nhẫn nhìn Mặc Lâm.
Bất Hủ Tông có cái gì hắn biết rõ, hiện tại hắn cùng Tư Không Bạch căn bản cũng không dám đi tới đó, cũng đã cảnh cáo Mặc Lâm không được tới gần, chỉ có thể ở bên ngoài Thanh Thủy nhai.
Hiện tại thấy biểu lộ gia hỏa Mặc Lâm, cùng với việc vội vã hỏi thăm tin tức của Đan Long chủ sự, đồ đần cũng nhìn ra Mặc Lâm phải ăn một cục thiệt lớn.
Mặc Lâm ngậm miệng, thấp giọng nói:
- Đại nhân, ta cũng không muốn như vậy, chỉ là sự việc xảy ra không như mong muốn.
Tôn Qua lên tiếng :
- Được rồi, không cần giải thích với ta. Người của ngươi chết hết cũng không liên quan tới ta, Đan Long đại nhân đã hồi âm, ba vị Thông Huyền Cảnh đang lên đường, tối nay liền có thể tới nơi!
Nghe Tôn Qua nói như vậy, Mặc Lâm vui mừng.
Ánh mắt tràn ngập sát ý.
Hắn sớm đã không muốn nhờ cậy đám người ngu ngốc của Kháo Sơn Tông, hiện tại liền tốt rồi, ba vị Thông Huyền Cảnh cộng thêm hai người Tôn Qua, chính là năm vị Thông Huyền Cảnh.
Cái đội hình này, đã đầy đủ để tiêu diệt một thế lực nhị tinh, trừ loại giống như Cực Cảnh Sơn kia, có Thông Huyền Cảnh, thậm chí loại nhị tinh tông môn cự đầu có Thông Huyền Cảnh lão tổ tọa trấn, ngoài ra không còn cái thế lực nhị tinh nào có thể đỡ nổi năm vị Thông Huyền Cảnh tấn công.
Mặc Lâm ôm quyền, nói:
- Vây đại nhân, ta cáo lui!
- Đi đi!
Tôn Qua dứt lời, lại tiếp tục nhắm mắt lại.
...
Phong Mạt Lâm.
Một thanh niên mặc da thú đang phi nước đại trong rừng rậm, hắn là thiếu chủ Cực Cảnh Sơn - Hàn Vấn, theo sau có thêm ba người, tất cả đều toàn thân đẫm máu, trong đó có một người có một cánh tay bị mãnh thú cắn đứt.
Bốn người ở trong rừng chạy như điên, phảng phất như là sau lưng có quỷ đuổi theo.
Thanh niên cầm đầu nắm một cái kim diệp giống như con thoi, nắm thật chặt, hô với người sau lưng:
- Lão quỷ chờ khi chúng nó tới gần, ngươi dùng mệnh ngăn trở! Bổn thiếu sẽ tuyệt đối sẽ không bạc đãi thân nhân của ngươi!
- Thiếu chủ yên tâm, lão phu dù mất đi tính mạng, cũng vì ngươi tranh thủ một chút thời gian!
Một vị lão nhân cụt một tay tỉnh táo trả lời.
Oanh!
Oanh!
Thanh âm như là vạn thú đuổi tới vang tận mây xanh.
- Lão quỷ!
- Thiếu chủ yên tâm!
Sau khi Hàn Vấn hô một tiếng, lão nhân ngừng lại.
Ầm!
Lam sắc mạch môn lập tức mở ra.
Một tay vồ một cái, trực tiếp đem năm ngón tay cắm vào một thân cây to cỡ miệng chén, sau đó nhổ cả cây lên, vọt cao lên vài thước, trực tiếp quơ đại thụ đập xuống, liên tiếp trúng chục cái.
Hung thú đang đuổi theo bị đập trúng thành thịt nát.
Bạch!
Thế nhưng là tại lúc này, một cái cánh tay to lớn bỗng nhiên quơ tới, đem lão giả bắt vào tay, trực tiếp bóp thành một nắm thịt vụn.
Nhưng khi phát hiện kẻ mình đuổi theo đã chạy mất hút, trong miệng phun ra thanh âm rống giận:
- Tiểu tử, dám lấy trộm Kim Toa Diệp của bản vương, xem ngươi như thế nào chạy ra khỏi rừng rậm này?
...
Ban đêm.
Ba tên áo đen cưỡi ngựa chạy một đường tới Bách Tông Liên Minh Hội, bọn người Tôn Qua lập tức ra đón.
- Ba vị đại nhân, chúng ta đã đợi từ lâu!
Mặc Lâm hướng ba người khom xuống ra hiệu, sau đó dùng tay làm dấu mời:
- Ta đặc biệt vì ba vị đại nhân mà đã chuẩn bị đồ ăn mua được từ Bách Phượng lâu, chính là do tự tay Hoài Không làm.
- Chuyện cơm nước không cần gấp.
- Hai người các ngươi làm sao rồi!?
- Ba người chúng ta lúc từ ngoài thành đi vào, thấy bầy yêu rối loạn, ta lo lắng có chuyện muốn phát sinh.
Nghe ba người nói, Tôn Qua liếc mắt người ra nghênh đón, trừ Mặc Lâm, không có một luyện thể thập tam trọng nào nữa.
Ba người nhìn nhau, sau đó gật gù, theo Tôn Qua đi vào.
...
Trải qua một buổi chiều bận rộn, tất cả mọi người cùng tụ tập một chỗ, dùng khu ký túc xá tập thể tu luyện để kết thúc hôm nay, chuẩn bị cho ngày mai.
Cũng tại lúc này, Ôn Bình đang rửa chân tại đầm nước thì bên tai truyền tới thanh âm hệ thống:
- Kí chủ, có đại yêu Thông Huyền Cảnh đang đến gần Nhiễu sơn.
- Đi!
Ôn Bình lập tức vung tay lên, cùng Ác Linh Kỵ Sĩ đi bộ tới Nhiễu sơn.
Hai người Vu Mạch và Tần Sơn cũng cảm nhận được cỗ khí tức này, lập tức từ trong nhà đi ra, đuổi theo Ôn Bình.
Ba người đứng tại đỉnh núi Nhiễu sơn, ngắm nhìn rừng rậm mênh mông, nhìn thấy một mảnh cây cối bị đạp đổ, trên mặt lộ rõ sự nghiêm trọng.