Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ngay tại lúc này, Xích Mục Cự Viên đứng cách Nhiễu Sơn ngàn mét, yên lặng nghe lấy tin tức do một đầu đại ưng đưa tới, sau khi nghe xong, cười lớn một tiếng:
- Từ Phong Mạt Lâm đi vào Thương Ngô thành, dám trộm Kim Toa Diệp của bản vương, vậy để bản vương xem thử ngươi ra khỏi Thương Ngô thành bằng cách nào!
Sau đó, Xích Mục Cự Viên nói với mấy mấy tên đại yêu bên cạnh:
- Các ngươi đi chỉ huy vạn thú công kích ba mặt Thương Ngô thành, không cần bỏ qua bất cứ ai, tóm lại, muốn để tiểu tử kia sợ hãi, để hắn tự mình quỳ gối trước mặt bản vương, trả lại Kim Toa Diệp!
Rống!
Một con Kiếm Xỉ Cự Hổ màu trắng nộ gầm một tiếng, cùng với chúng yêu sau lưng cự viên rời đi.
Sau khi tất cả đại yêu rời đi, Xích Mục Cự Viên nổi giận gầm lên một tiếng.
Rống!
Sau khi gầm thét, Xích Mục Cự Viên hướng Nhiễu sơn của Bất Hủ Tông mà chạy như điên.
Một bên chạy, một bên hô:
- Ôn Ngôn, ngươi ra đây cho bản vương! Nếu ngươi không thể giao tên đạo tặc kia ra cho bản vương, bản vương không chỉ phế bỏ hiệp nghị hòa bình, còn muốn tiêu diệt nốt Bất Hủ Tông của ngươi!
Ôn Bình nghe được câu nói này của yêu vương thì ngây ra một lúc.
Tên đại yêu này vậy mà biết phụ thân của mình, nghe ý tứ của nó, phụ thân mình còn ký qua cái bản hòa bình hiệp nghị gì đó, bất quá nghe cái khẩu khí này, giống như là xé bỏ rồi.
Còn có, giao đạo tặc?
Ngươi cho rằng yêu vật quá nhẹ nhàng, hay là nhân loại không dám động đao?
Còn dám đến Bất Hủ Tông đòi đạo tặc?!
Khi Xích Mục Cự Viên cao mười mét tới gần, Ôn Bình hướng Ác Linh Kỵ Sĩ phất tay một cái.
- Đi, cho nó một chút giáo huấn!
Một bên, hai người Tần Sơn nghe được câu nói này liền lắc lắc đầu, nói:
- Tông chủ, hai người chúng ta đánh không lại con đại yêu này!
Nói đùa.
Cái này vừa nhìn qua liền biết yêu vương.
Hai người bọn họ đều là Thông Huyền Cảnh hạ cảnh, đi oánh nhau với một đầu đại yêu vương, đánh kiểu gì? Lên mà ăn hành à.
Ôn Bình lạnh nhạt nói:
- Ta không nói các ngươi!
Khặc khặc!
Khi tiếng cười âm lãnh truyền tới, Tần Sơn mới ý thức được, hóa ra là Ôn Bình đang nói với con chó săn kia.
Oanh!
Thanh âm hỏa diễm thiêu đốt truyền tới.
Lần này, ác linh kỵ sĩ trực tiếp hiển lộ chân thân,khung xương trắng hếu bốc lên hỏa diễm, kéo theo dây xích sắt đỏ rực hướng Xích Mục Cự Viên mà đi.
Rống!
Xích Mục Cự Viên nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc tay lên đập tới.
Dây sắt nóng đỏ trực tiếp quét trên thân cự viên, cả hai đụng vào, vậy mà quấn lại.
Ôn Bình thấy cảnh này, sắc mặt kinh hỉ, đây là lần đầu Ác Linh Kỵ Sĩ tiến nhập vào một trận chiến thực sự.
Thực lực của Ác Linh Kỵ Sĩ hiện tại đã là Thông Huyền Cảnh nha.
Đang lúc nghĩ ngợi, Xích Mục Cự Viên bỗng gầm lên giận dữ. Hóa ra là sau lưng nó bị dây xích quấn vào, lớp lông da đen sì bị hở ra, lộ ra huyết nhục đỏ tươi.
- Nhân loại, bản vương nhớ kỹ mặt ngươi!
Cự Viên trừng mắt nhìn Ôn Bình đang đứng trên đỉnh núi, sau đó hận hận lui ra sau, vừa lui vừa đánh.
Ác Linh Kỵ Sĩ muốn đuổi theo nhưng tốc độ của chó săn căn bản không bằng Xích Mục Cự Viên, đuổi ra ngàn mét thấy căn bản là không đuổi kịp, đành phải trở về.
Hai người Tần Sơn nhìn một màn "hung tàn" này, nhìn nhau cười.
Đầu Yêu vương này cứ thế chạy trốn?!
Lúc nhìn sang Ôn Bình, chỉ thấy lúc này hắn quay người lại, chậm rãi nói:
- Trở về ngủ đi!
Dứt lời, Ôn Bình rời đi Nhiễu sơn, bất quá lại để Ác Linh Kỵ Sĩ thủ tại đây, đồng thời trong lòng có một chút bất an.
Hắn thật tình không biết, khi Xích Mục Cự Viên rời đi nơi này, ba mặt Thương Ngô thành bắt đầu xuất hiện đại lượng yêu thú tập kích tấn công.
Mà Kháo Sơn Tông lại đứng mũi sào chịu tai họa.
Đương nhiên, đây là vấn đề nói sau.
...
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Bình đúng giờ đi đến chân núi Vân Lam sơn, bởi vì lực hấp dẫn đại bạo phát, lại có sự kiện tiểu nữ hài kia lên men, Ôn Bình thấy người tụ tập ở chân núi càng lúc càng nhiều.
Hôm qua chỉ có trăm người.
Hôm nay đã hơn ngàn.
Rốt cuộc, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cũng ngày càng gần hơn rồi, nhân số biết Bất Hủ Tông từ ngàn người tăng lên gần vạn người.
Đang lúc Ôn Bình bận rộn, Hoàn Sơn đi tới.
Cùng ngày thường khác biệt, hôm nay Hoàn Sơn đều mang theo cả mũ giáp, sau khi xuống ngựa, chen chúc qua đám người đến gặp Ôn Bình.
- Ôn Bình!
Ôn Bình thấy Hoàn Sơn, lúc này liền đem lý do thoái thác sớm đã chuẩn bị trước mà nói ra:
- Phí nhập tông là ngàn kim tệ, bất quá tư chất của ngươi không cao, chỉ có thể làm đệ tử ký danh!
Sắc mặt Hoàn Sơn nghiêm trọng, nói:
- Ta không phải đến nhập tông, mà muốn đến từ biệt ngươi!
- Từ biệt?
Ôn Bình đứng dậy sau đó hướng chân núi Vân Lam sơn đi tới, Hoàn Sơn đi theo.
Tìm một địa phương yên tĩnh một chút, Ôn Bình tiếp tục hỏi:
- Cùng ta tạm biệt?!
Hoàn Sơn vẫn nghiêm túc như cũ, nói:
- Phải, giờ Tý đêm qua có đại lượng yêu thú tấn công liên tiếp vào ba mặt cửa Thương Ngô thành, Kháo Sơn Tông ngoại thành đã bị chúng quét sạch chỉ trong một đêm, căn cứ vào thám tử của phụ thân ta báo lại, kiến trúc tông môn của Kháo Sơn Tông đều bị dẫm nát thành phế tích!
- Kháo Sơn Tông bị diệt trong một đêm?
- Ừm, phụ thân ta thấy ngươi nên biết tin tức này nên kêu ta đi nói cho ngươi. Đi, ta cũng nên đi, đêm qua hơn vạn bách tính ngoài thành đều chết sạch, mặc dù bọn chúng không tiếp tục tấn công, thế nhưng đều thủ ở bên ngoài thành vài dặm, e rằng buổi trưa thì chúng lại tiếp tục tấn công, ta phải đi thủ thành!
- Sao lại đột nhiên có nhiều yêu thú đi công thành như vậy?!
- Còn không biết nguyên nhân, bất quá ngươi không cần lo lắng. Phụ thân ta nói phụ thân của ngươi cùng yêu vương trong rừng rập đạt hiệp nghị, bọn chúng sẽ không tấn công Bất Hủ Tông. Bất quá ngươi phải cần thận Bách Tông Liên Minh Hội, đêm qua bọn họ tới ba tên Thông Huyền Cảnh!
Ôn Bình không quan tâm tới sự tình của Bách Tông Liên Minh, chỉ là tự lẩm bẩm một tiếng:
- Yêu vương?
Ôn Bình lập tức nhớ tới đầu Xích Mục Cự Viên đêm qua.
Bất quá bây giờ cũng không nghĩ nhiều, lấy từ trong ngực ra ba cây xì gà sinh mệnh, đưa cho Hoàn Sơn, nói:
- Giữ lấy nó, sau khi đốt ngậm trong miệng có thể giúp ngươi cung cấp thể lực không kiệt, có có thể chữa thương cho ngươi, nếu như lâm vào hiểm cảnh nhớ dùng đến nó. Bất quá ta vẫn hi vọng là ngươi không phải dùng.
Vỗ vỗ bả vai Hoàn Sơn, Ôn Bình lại lần nữa rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ lại lời của yêu vương nói đêm qua, Thương Ngô thành có đạo tặc, muốn phụ thân hắn giao ra.
Không cần suy nghĩ nhiều, Ôn Bình cũng đoán được, hẳn là tên yêu vương này bị người trộm mất đồ vật quan trọng, sau đó người kia núp tại Thương Ngô thành.
Hoàn Sơn thấy Ôn Bình vẫn còn tâm tư lo cho hắn, lắc đầu, nhưng vẫn lấy Xì gà Sinh mệnh cất, nói:
- Ta không cần ngươi lo lắng, ta là rèn luyện trong hung thú mà trưởng thành? Ngược lại là ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận với Bách Tông Liên Minh, bọn họ không quan tâm tới sống chết của người Thương Ngô thành, cũng cự tuyệt lời thỉnh cầu trợ giúp của phụ thân ta, rất có thể muốn động Bất Hủ Tông!
- Ừm, ta biết rồi!
- Ngươi không sợ sao?
- Ngươi ngay cả vạn thú cũng không sợ, ta sợ cái gì?
- Được rồi! Vậy ta đi trước, hi vọng ngày sau chúng ta còn có thể gặp lại!
Sau khi tiễn Hoàn Sơn đi xong, Ôn Bình trở về Bất Hủ Tông, trong đầu luôn nghĩ tràng diện Kháo Sơn Tông bị diệt trong một đêm.
Hắn luôn muốn Kháo Sơn Tông bị diệt, thế nhưng không nghĩ tới sẽ có bị diệt theo cách này.
Ôn Bình thậm chí có thể tưởng tượng được sự thê thảm của Kháo Sơn Tông khi bị vạn thú chăm đạp.
Hai za, giờ Tý!
Đây không phải là thời điểm Xích Mục Cự Viên tới sao?
Ôn Bình tự lẩm một câu:
- Thì ra là như vậy!
Hắn cuối cùng hiểu rõ, tại sao lúc Xích Mục Cự Viên lại đến gây chuyện.
Thật sự là muốn phụ thân hắn giao ra đạo tặc sao?
Dĩ nhiên không phải.
Nó là đến ngăn Bất Hủ Tông phái người đi thủ thành.
Nghĩ tới đây, Ôn Bình không nhịn được cảm thán:
- Loạn trong giặc ngoài nha! Không biết khi nào Bách Tông Liên Minh tới giúp ta hoàn thành nhiệm vụ?