Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 135 - 【Vip】 Dị Mạch: Địa Ngục Hỏa

【VIP】 Dị Mạch: Địa Ngục Hỏa 【VIP】 Dị Mạch: Địa Ngục Hỏa

eam: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ngàn tầng thềm đá, tầng 990.

Ôn Bình đứng đó, tròng mắt tràn ngập máu tươi, nhẫn thụ (1) cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, kế đó, nặng nề giơ chân, bước lên bậc thềm thứ 991.

(1) cố gắng chịu đựng.

Vừa đặt chân lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện ảo giác.

Quyền lực, thực lực, từng màn từng màn xẹt qua trong đầu hắn, mà hắn, thoáng cái trở thành nhân vật chính trong đó. Ôn Bình cố giữ lại một tia thanh minh, muốn thoát khỏi thế giới này, nhưng trong đầu lại có một thanh âm không ngừng kêu gào, muốn hắn lưu lại, lưu lại có thể trở thành đế vương đỉnh phong.

Cứ như vậy, một đêm qua đi, thời điểm trời tờ mờ sáng, Ôn Bình sau ba canh giờ khổ cực, rốt cuộc đứng tại bậc thềm thứ 999, cách đỉnh chỉ còn một bước ngắn.

Lúc Ôn Bình giãy dụa thoát khỏi ảo giác ở bậc thềm 999, cả người hắn hư thoát, vô lực nằm trên thềm đá, ngay cả sức giơ tay cũng không có.

Nằm như vậy nửa nén hương, Ôn Bình mới hữu khí vô lực lấy Xì gà sinh mệnh ra, đồng thời, bắt đầu vận Trường Mạch Công. Mộc khí cùng với khí tức của sinh mệnh chi thụ đều hướng về phía Ôn Bình, chui vào. Lúc xì gà hết, mộc khí xung quanh có thể hấp thu cũng đã cạn kiệt, Ôn Bình giãy dụa đứng lên, trong mắt mang theo kinh hỉ.

Luyện thể thập tam trọng!

Áp lực tâm linh từ Ngàn tầng thềm đá lại có thể giúp hắn cởi bỏ gông cùm, xiềng xích.

Sau khi đứng vững, Ôn Bình nện bước hữu lực, bước lên bậc thềm thứ 1000. Lúc cả hai chân hắn đều đã bước lên, hỏa diễm thiêu đốt bên trên Địa Ngục nham tựa thủy lưu bị Ôn Bình hấp thu.

A…

Thứ đó chính là hỏa diễm, cảm giác toàn thân như muốn hòa tan khiến hai mắt Ôn Bình tối sầm, há miệng rống lên.

Khi tất cả hỏa diễm đều tiến vào thân thể Ôn Bình, Ngàn tầng thềm đá chợt rung động, giây tiếp theo, Vân Lam sơn cũng rung lên, cứ như có địa chấn. Lúc này, Phương thốn Thiên Địa bỗng nhiên mất đi hiệu lực, Xích Mục Cự Viên trong khoảnh khắc thoát khỏi Ngàn tầng thềm đá. Thân thể nó trực tiếp va vào nhà dân dưới chân Vân Lam sơn, bởi vì dùng sức quá lớn, cho nên nó trực tiếp xuyên thủng bảy, tám căn nhà mới dừng lại.

Mặc dù có chút chật vật, nhưng thấy rốt cục cũng thoát khỏi “Bầy rập”, Xích Mục Cự Viên đặc biệt hưng phấn, đứng dậy từ trong đống đổ nát, vui vẻ nói:

- Ra rồi!

Nói xong, nó nhanh chóng lao đo, phóng vào một cái ngõ nhỏ, biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này, Ôn Bình căn bản cũng không rãnh để ý đến Xích Mục Cự Viên, bời vì cả người hắn đang thiêu đốt y hệt một khối than hồng, làn da đã hoàn toàn trở thành màu đỏ sẫm. Lúc cảm giác này bắt đầu tiêu tán, thân thể hắn thoáng chốc mềm nhũn ra, cứ như tất cả khí lực đều bị rút sạch, cả người nghiêng một cái, lăn xuống phía dưới Ngàn tầng thềm đá.

- Chuyện…

Ôn Bình phát động Phương thốn Thiên Địa, thoáng cái rơi xuống chân Vân Lam sơn, bỏ qua quá trình “lau bậc thềm” buồn chán.

Lúc này, người ở Thanh Thủy nhai nhao nhao chạy ra đường, bởi vì bọn họ vừa bị âm thanh phá vỡ tường của Xích Mục Cự Viên làm kinh động.

- Chuyện gì vậy hả? Nhà của ta!!!

- Tên đáng chém ngàn đao nào dám đập phá nhà của ta?

Cùng với tiếng chửi rủa, đám người vây xem cũng càng lúc càng nhiều.

Ôn Bình không đi xem náo nhiệt, hắn nằm đó, trực tiếp hỏi hệ thống:

- Này, dị mạch được ban thưởng là gì?

- Hỏa!

- Là Hỏa trong ngũ hành nguyên tố?

- Ừm, nhưng nó không phải là phàm hỏa, mà là Địa Ngục hỏa, không có nhiệt độ, nhưng có thể thiêu đốt tội ác, hủy diệt linh hồn, đồng thời, đốt cháy hết thảy.

Có thể thiêu đốt linh hồn?

Nghe hệ thống giải thích, Ôn Bình càng lúc càng cao hứng.

Căn cứ lý giải của hắn, thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt hết thảy không phải là năng lực của Ác Linh Kỵ Sĩ sao?

Lúc hắn đang tự sướng, thì âm thanh huyên náo trong Thanh Thủy nhai ngày càng lớn hơn, Ôn Bình đành phải bò dậy, chạy lên núi, chuẩn bị chuồn mất. Nhưng vừa nhấc chân, chân lại không có chút sức lực, cả người mềm nhũn quỳ trên mặt đất, một cỗ lửa nóng từ sâu trong lồng ngực tập kích thẳng lên não.

Ôn Bình liền hỏi:

- Hệ thống, ta bị sao vậy?

Hệ thống đáp:

- Vừa dung hợp Địa Ngục hỏa, thân thể cần có thời gian thích ứng, khả năng phải nghỉ ngơi nửa tháng mới hoàn toàn khôi phục được.

Lúc này, Ôn Bình đang quỳ một chân xuống đất, bỗng nhiên, trong Thanh Thủy nhai truyền đến tiếng vó ngựa.

Không phải một hai thớt, tiếng vó ngựa ầm vang trực tiếp lấn át âm thanh huyên náo trong Thanh Thủy nhai.

Ôn Bình có cảm giác lần này đến đảm bảo là một bầy.

Người còn chưa thấy đâu, đã nghe tiếng hô vang dội.

- Bách Tông Liên Minh Hội chấp pháp, thanh trừ loạn tặc, người không có phận sự mau tản ra.

Thanh âm quẩn quanh trong Thanh Thủy nhai, kế đó, tựa như có một bàn tay khổng lồ, gạt bách tính trên đường ra hai bên.

Cùng lúc đó, phát giác được Vân Lam sơn chấn động, đám người Tần Sơn lập tức hạ sơn, vừa chạy ra thềm đá, nghe được câu này, cả đám vội tăng nhanh bộ pháp.

- Tông chủ!

- Tông chủ!

Đám người xuống núi thấy Ôn Bình quỳ một chân xuống đất, sắc mặt vô cùng đặc sắc, vội chạy đến đỡ lấy tông chủ nhà mình.

Tần Sơn đứng bên cạnh biến sắc, nói:

- Là đội chấp pháp của Bách Tông Liên Minh Hội.

Tần Mịch vội hỏi:

- Tần thúc, chấp pháp đội là gì?

Tần Sơn lên tiếng:

- Hồi thiếu chủ, chấp pháp đội là do tổng hội Bách Tông Liên Minh Hội tại Hoàng Lê thành bồi dưỡng, chuyên trợ giúp tông môn trực thuộc Bách Tông Liên Minh thanh trừ tinh cấp tông môn không nằm trong biên chế. Thông thường, bọn họ chỉ ra tay khi xảy ra tranh đấu giữa nhị tinh tông môn mà thôi, nhưng mỗi lần ra tay đều giúp minh hữu nghiền ép cùng tiêu diệt đối phương. Nghe đồn, mỗi một vị chấp pháp giả đều đã dừng lại rất lâu ở Thông Huyền Cảnh sơ kỳ. Hơn nữa, còn là thân kinh bách chiến, trên cơ bản hiếm có địch thủ trong cùng cảnh giới.

Vu Mạch đứng bên cạnh nói:

- Một lần đến năm vị Thông Huyền Cảnh! Thật là đại thủ bút!

Những lời này vừa ra, đám người Dương Nhạc Nhạc đứng phía sau lưng thoáng cái biến sắc.

Nhất là Dương Hề, khi biết lần này đến năm vị Thông Huyền Cảnh, nàng nhịn không được lui về sau mấy bước, vô thức khoác lấy tay Dương Nhạc Nhạc.

Lúc này, người của Bách Tông Liên Minh Hội cũng đã đến gần.

Trùng trùng điệp điệp dừng trước mặt đám người Bất Hủ Tông, nhưng Tôn Qua không trực tiếp đối mặt với Ôn Bình, mà cho người xếp thành hai hàng, trước sau vây kín hắn, rồi mới lến tiếng:

- Phụng Bách Tông Liên Minh Hội chủ sự đại nhân cư dụ, lệnh chúng ta tiêu diệt toàn bộ Bất Hủ Tông tại Thương Ngô Thành. Có ba tội trạng.

- Thứ nhất sát hại chủ sự Bách Tông Liên Minh Hội, rất nhiều trưởng lão Kháo Sơn Tông, chấp sự, tội ác tày trời.

- Thứ hai, vũ nhục chủ sự Bách Tông Liên Minh Hội.

- Thứ ba, mượn danh thu đồ đệ để mưu cầu một lượng lớn tiền tài, làm ô nhiễm Bách Tông Liên Minh Hội, cũng làm vẩn đục thanh danh toàn bộ giới tu luyện.

- Theo nhân sĩ biết chuyện báo lại, qua điều tra, ba vị Thông Huyền Cảnh đến từ Hoàng Lê thành đã chứng thực ba tội là có thật.

Tôn Qua vừa dứt lời, mấy ngàn di tản đến cùng với một lượng lớn cư dân tại Thanh Thủy nhai nhao nhao nhìn về phía ba người đứng bên phải hắn. Biết được ba vị kia là Thông Huyền Cảnh, đám người không khỏi châu đầu ghé tai nghị luận.

- Bất Hủ Tông bị nhân sĩ biết chuyện báo cáo?

- Ba vị Thông Huyền Cảnh cùng điều tra, cái này quả thật là đại thủ bút. Xem ra Bất Hủ Tông đã thật sự chạm vào điểm mấu chốt của giới tu hành.

- Có gì đáng kinh ngạc đâu, một tên suốt ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, chơi bời lêu lổng đi quản lý tông môn, ngươi nghĩ xem, sẽ thành cái dạng gì?

...

Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.

Nhìn thấy một màn này, Diệu Âm có hơi kinh ngạc hỏi:

- Bách Tông Liên Minh Hội muốn làm gì? Đã đến năm vị Thông Huyền Cảnh, sao còn không trực tiếp động thủ?

Tần Sơn lạnh lùng đáp:

- Bởi vì bọn họ không chỉ muốn tiêu diệt Bất Hủ Tông, mà còn muốn Bất Hủ Tông gánh lấy tiếng xấu muốn đời. Hiện tại, có mấy vạn người chen chúc trong Thanh Thủy nhai cùng với mấy con phố gần đây, bọn họ chính là muốn lợi dụng lợi kiếm từ những người này. Đợi đến khi toàn bộ Thương Ngô Thành đều tin lời chúng, coi như không cần động thụ, hơn mười vạn người trong thành cũng sẽ xua đuổi Bất Hủ Tông, khiến cho Bất Hủ Tông không có mảnh đất dung thân. Mà chúng ta, dù có phẫn nộ cũng không có khả năng giết chết mấy vạn người này, đó chính là cái đáng sợ của miệng đời.

Bình Luận (0)
Comment