Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 137 - 【Vip】 Vô Tư Nghiền Ép

【VIP】 Vô Tư Nghiền Ép 【VIP】 Vô Tư Nghiền Ép

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ôn Bình vừa dứt lời, thanh nhiệm vụ bỗng xuất hiện, hắn liếc nhìn, thấy được số lượng đang bắt đầu tăng lên.

Cuối cùng dừng lại ở 19.322/100.000.

Nói vài câu như vậy, lại tăng lên hơn chín ngàn người.

Tuy khoảng cách con số mười vạn còn rất lớn, nhưng mà nháo kịch cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Cũng tại lúc này, Ôn Bình cảm thấy ngực bỗng đau đớn, cảm giác như Địa Ngục Hỏa đem trái tim mình bao lấy, đồng thời đang cải tạo lấy nó. Nương theo sự đau đớn, còn có trong miệng tràn ra máu tươi.

Ôn Bình lập tức quay người, mạnh mẽ đem ngụm máu này nuốt xuống, thế nhưng khóe miệng vẫn chảy ra một chút máu.

- Tông chủ!

- Tông chủ, ngươi không sao chứ?!

Mấy người Dương Nhạc Nhạc vội đỡ lấy Ôn Bình.

Ôn Bình lắc đầu, nở một nụ cười tái nhợt, nói:

- Ta không sao, Nhạc Nhạc, các ngươi về Vân Lam sơn đi!

Dương Nhạc Nhạc liền hỏi:

- Tông chủ, sao lại trở về?

- Thực lực của các ngươi ở trước mặt Thông Huyền Cảnh quá nhỏ bé, bọn hắn ngay cả một đứa bé gái cũng động được, còn có chuyện gì không dám làm?

Dương Nhạc Nhạc gật đầu, hiểu ý của Ôn Bình, vội vàng giục mấy người Triệu Tinh chạy lên núi.

Vu Mạch đứng một bên, nói:

- Tiểu thử, ở đây có nhiều phàm nhân như vậy, nếu là bảy vị Thông Huyền Cảnh chúng ta đánh nhau, tạo nên phá hoại không kém gì việc đoàn thú ngoài thành nghiền ép đâu!

- Không cần các ngươi xuất thủ, ta không muốn lãng phí thời gian.

Vừa nói xong, một ngụm máu nóng lại vọt lên miệng, mặc dù đã áp chế nuốt xuống nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ được chảy ra máu tươi.

Hai người Vu Mạch thấy thế, vội vàng muốn đỡ lấy Ôn Bình, thế nhưng Ôn Bình lại cự tuyệt, chợt, Ôn Bình hướng về phía Ác Linh Kỵ Sĩ nói:

- Giết năm tên Thông Huyền Cảnh kia!

Tô Bất Bạch nghe được lời này, trong lòng liền vui vẻ, hắn vốn chưa tìm được biện pháp giải quyết. Không nghĩ tới, tông chủ của Bất Hủ Tông lại gián tiếp giúp hắn.

Tô Bất Bạch lập tức lạnh lùng quát:

- Ở đây có nhiều phàm nhân như vậy, ngươi lại muốn nhấc lên đại chiến Thông Huyền Cảnh, ngươi quả nhiên là muốn bọn họ chết hết. Ngươi là không muốn người của Thương Ngô thành sống sót, ngươi có y thuật siêu phàm, lại không ra tay cứu Mặc Nguyệt tiền bối tại Thương Ngô thành. Nếu như ngươi không nhẫn tâm như vậy thì Mặc Nguyệt tiền bối cũng không chết, Mặc Nguyệt đại nhân không chết, đám thú ngoài thành chắc chắn sẽ được giải quyết. Nếu Mặc Nguyệt đại nhân còn sống, một mình hắn có thể chống đỡ toàn bộ đàn thú, cũng không để vạn bách tính ngoài thành phải táng thân trong miệng yêu thú!

Tư Bất Bạch tiếp lời:

- Hiện tại có nhiều phàm nhân ở đây như vậy mà ngươi lại muốn phát động đại chiến Thông Huyền Cảnh, chỗ này tụ tập mấy vạn người, nếu khai chiến sẽ tử thương vô tội hơn phân nửa, ngươi ác độc như vậy?!

Ba người kẻ tung người hứng, nháy mắt liền nhóm lửa giận của người vây xem.

- Mặc Nguyệt vậy mà chết tại Thương Ngô thành?!

- Chuyện này... Nếu như Mặc Nguyệt còn sống, tràng tai họa này nhất định có thể tránh khỏi!

- Mặc dù Bất Hủ Tông không lừa đảo, nhưng lòng dạ lại ích kỷ ác độc như vậy, có thể cứu lại không cứu, cái này...

Mọi người bàn tán xôn xao, Ôn Bình không rảnh để ý tới Bách Tông Liên Minh châm ngòi thổi gió, nhắm hai mắt, hướng Ác Linh Kỵ Sĩ nói:

- Không tha kẻ nào!

Khặc!

Khặc!

Tiếng cười của Ác Linh Kỵ Sĩ truyền tới.

Nguyên bản Cáp Cáp đang nằm trên thềm đá bỗng đứng lên, toàn thân bốc lên hỏa diễm rừng rực.

Nương theo bước chân của nó, phía sau chậm rãi xuất hiện một đoàn lam hỏa, mới đầu là một cái tay trơ xương trắng hếu bị lam sắc hỏa diễm bao bọc, sau đó xuất hiện thêm một cái đầu lâu không mắt nhưng lại nhìn nhìn xung quanh.

Thanh Thủy nhai, thanh âm huyên náo bên tai không dứt.

- Quỷ khô lâu a!

- Đại chiến Thông Huyền Cảnh sắp bắt đầu, tranh thủ thời gian chạy ra bên ngoài!

- Không nghĩ tới Ôn tông chủ thật sự không quan tâm tới sinh tử của chúng ta, trực tiếp phát động đại chiến Thông Huyền Cảnh!

Người vây xem kinh hô một tiếng, sau đó tụ lại thành dòng bắt đầu bỏ chạy.

Lúc Tôn Qua nhìn thấy xích sắt trong tay Ác Linh Kỵ Sĩ, lập tức nhận ra đồ vật đã ném hắn xuống Vân Lam sơn ngày đó, sắc mặt biến đổi, sau đó nói:

- Cẩn thận đầu xích sắt trong tay nó, đó là một vật bất phàm, tuyệt đối không được để nó trói lại, thực lực Thông Huyền Cảnh sơ kỳ căn bản không có năng lực chống lại.

- Lại có bảo vật như vậy?!

Tô Bất Bạch lập tức mở ra mạch môn, nộ quát một tiếng:

- Ta muốn lấy!

Vù!

Xích sắt nóng đỏ trực tiếp quét tới.

Tô Bất Bạch thấy thế cũng không tránh né, mạch môn run lên, chợt phi đao từ trong áo trượt xuống tay, khóe miệng nổi lên một nụ cười tự tin.

Mười thanh phi đao này là luyện khí đại sư bên ngoài Đông Hồ luyện chế, vật liệu làm nên cũng là loại vật liệu không phải phàm hỏa có thể rèn đúc. Ngày bình thường đều không nỡ lấy ra dùng, chỉ có lúc đối kháng với Thông Huyền Cảnh mới lấy ra.

Tôn Qua thấy thế, cảm thán một tiếng:

- Tô huynh thật là bỏ được a, lại đem mười chuôi Phi Lưu Đao mang ra ngoài.

- Vốn không định lấy ra, nhưng ngươi nói xích sắt kia ngay cả Thông Huyền Cảnh sơ kỳ đều khó chống cự, ta rất muốn đoạt, nếu dùng nó để chế tạo Phi Lưu Đao mới...

Tô Bất Bạch lộ ra một nụ cười mong đợi.

Theo đó, Tô Bất Bạch nói:

- Các ngươi ở bên cạnh lược trận, ta trực tiếp động thủ chính diện!

- Được!

Bốn người ứng tiếng.

Tô Bất Bạch lập tức đưa tay, nương theo thanh âm chấn mạch, phi đao phóng ra ngoài.

Phi đao màu bạc rời tay, mới bay đi nửa mét, đột nhiên đại lượng mạch khí lam sắc trùng trùng điệp điệp bao bọc, xoay tròn quanh phi đao.

- Phong quyển!

Dứt lời, mười thanh phi đao tản ra, sau đó chia làm ba hướng bay tới, phong quyển tàn vân hướng Ác Linh Kỵ Sĩ vọt tới. Những nơi phi đao bay qua, trên mặt đất liền bị xới lên, rất có chi thế của hoàng long trực đảo.

Sau một khắc, phi đao đụng vào xích sắt.

Cũng vào lúc này, tiếu dung của Tô Bất Bạch biến mất.

Mười chuôi phi đao giống như là mũi tên do tiểu hài bắn ra vậy, vừa mới chạm vào xích sắt liền mất lực, rơi rụng xuống đất, hoàn toàn mất hết bộ dạng uy phong vừa nãy.

Ba!

Xích sắt đỏ rực đập xuống.

Tô Bất Bạch lập tức lách qua một bên tránh né, thế nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy hố sâu bị xích sắt đập tạo thành, cả người đều có chút run rẩy.

Tô Tô Bất Bạch lúc này làm sao không rõ, cái xích sắt này cường đại xa xa tất cả vũ khí mà hắn đã thấy qua.

- Tô huynh, cẩn thận!

Chợt nghe được một tiếng hét, Tô Bất Bạch lập tức liếc qua Tôn Qua vừa mới nhắc nhở hắn, thế nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn một phát liền giật nảy mình. Xích sắt sau khi rơi xuống đất vậy mà quét ngang tới hắn, Tô Bất Bạch huy động mạch môn, cả người nhảy lên một cái, muốn nhảy ra. Nhưng sau một khắc, xích sắt lại hất lên, đuổi theo.

Nguy rồi!

Tô Bất Bạch thấy cảnh này, trong lòng biết không ổn, cũng hiểu được lựa chọn không tránh né là cực kỳ ngu xuẩn. Mạch Môn chấn động, muốn bộc phát lực lượng toàn thân, nghĩ đến việc nhảy cao thêm một chút có lẽ không sao.

Thế nhưng chỉ một giây sau lại bị xích sắt trói lại, vốn là ý nghĩ muốn phi thân cao lên một chút trực tiếp thất bại.

Bộp!

Xích sắt đỏ rực cứ thế trượt qua, thân thể của Tô Bất Bạch giống như là than khối, vỡ ra rơi xuống đất,

- Chuyện này...

Bọn người Tôn Qua thấy cảnh này, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tô Bất Bạch, một vị Thông Huyền Cảnh cứ thế chết đi.

Không chỉ là không có thời gian hoàn thủ, ngay cả thi cốt đều không để lại.

Tư Không Bạch lập tức hô lên:

- Mọi người không cần lưu thủ, xích sắt trong tay quái vật này quá khủng bố.

Bình Luận (0)
Comment