Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 138 - 【Vip】 Ngươi Là Người Như Thế!

【VIP】 Ngươi Là Người Như Thế! 【VIP】 Ngươi Là Người Như Thế!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ầm!

Ầm

Ầm!

Ầm!

Bốn thanh âm chấn mạch liên tiếp vang lên.

Người ở phía ngoài trăm thước nghe được đều kinh hãi không thôi, một vị Thông Huyền Cảnh đã đủ để bọn hắn ngưỡng mộ rồi, thoáng một cái liền xuất hiện một lúc nhiều vị như vậy, thực sự để người nhìn mà giật mình.

Khặc! Khặc!

Ác Linh Kỵ Sĩ giật xích sắt về, cưỡi chó săn, tránh thoát sự công kích của Tôn Qua, vững vàng rơi xuống sau lưng bọn hắn, bổ nhào tới mấy tên tu sĩ luyện thể.

- Chạy a!

Mấy tên luyện thể đang tập kết ở đó lập tức giải tán. Bởi vì một quái vật có thể miểu sát Thông Huyền Cảnh, bọn họ căn bản không dám đối mặt.

Cùng lúc đó, công kích của bốn người phía trước cũng đến, chó săn nộ sủa một tiếng, vọt thẳng lên phía trước.

Ác Linh Kỵ Sĩ thấy thế, vẫn nhếch miệng cười như cũ, cái cổ họng trơ xương trắng kia lại có thể phát ra tiếng cười âm lãnh cực điểm, sau đó nó nắm lấy một cây trường thương.

Phù!

Hỏa Diễm bao trùm lên trường thương - Vạn vật giai binh!

Cây thiết thương trong tay nó thay đổi một bộ dáng khác hoàn toàn, hỏa diễm xóa đi lớp sơn đen, thân thương biến thành ngân sắc, trả lại cho nó một bề ngoài hoàn toàn mới - Lam sắc hỏa diễm!

Bạch!

Một cây trường thương bị Ác Linh Kỵ Sĩ ném ra.

Tôn Qua thấy thế, lạnh lùng nói:

- Lại muốn dùng vũ khí chế tạo từ phàm thiết tổn thương chúng ta?! Ảo tưởng sức mạnh! Toàn lực xuất thủ, giết nó, sau đó lại quét sạch Bất Hủ Tông trả thù cho Tô huynh!

Vừa dứt lời, cây thương đang bay trên không bỗng hóa thành hai.

Hai hóa thành bốn, số lượng cứ tăng lên cấp số nhân.

Chỉ trong chớp mắt, đỉnh đầu bốn người xuất hiện mấy chục cây thương bốc lên hỏa diễm lam sắc, như một cơn mưa hướng bốn người phóng xuống.

Sắc mặt đám người thay đổi.

- Mau trốn ở đằng sau ta!

Tư Không Bạch lập tức triệu hồi quy giáp, mạch môn phát ra thanh âm rung động đinh tai nhức óc.

Bọn người Tôn Qua lập tức hướng phía sau lưng Tư Không Bạch mà tránh, thế nhưng là vừa cất bước, một màn sau đó để đám người bị dọa đến dạt trái dạt phải, căn bản là không quan tâm đến lấy đồ vật làm lá chắn.

Bởi vì một câu thương ban đầu kia vậy xuyên thủng qua quy giáp không một chút ngăn trở, nó tiếp tục xuyên qua thân thể Tư Không Bạch, đóng đinh trên đá bàn xanh.

Bọn họ cũng biết sự kiên cố của quy giáp này không đơn giản, Thông Huyền Cảnh sơ kỳ trừ khi là loại vô địch cùng cấp có thể đánh vỡ nó ra, loại Thông Huyền Cảnh bình thường căn bản là vô pháp làm nó tổn hại. Nhưng bây giờ lại bị một cây thương làm từ phàm thiết trực tiếp xuyên thủng không một chút trở ngại.

Rõ ràng loại thương này đến tay bọn họ thì giống như là củi khô vậy, chạm một cái liền gãy mấy đoạn.

Ba người hướng hai bên rút lui, nhìn thấy hình ảnh cuối cùng là cây thứ hai, thứ ba, thứ tư... Bọn chúng đồng thời xuyên qua thân thể Tư Không Bạch.

Mạch môn Tư Không Bạch vừa diệt.

Cả người bị đóng đinh cũng mất đi sinh cơ.

Khặc!

Khặc!

Ác Linh Kỵ Sĩ ngửa mặt lên trời cười to.

Đứng bên cạnh đống phế tích do bản thân va sụp đổ, sắc mặt ba người Tôn Qua trắng bệch như tuyết.

- Thông Huyền Cảnh vô địch cùng cấp!

- Làm sao bây giờ?!

Tôn Qua nghe câu nói của hai tên đồng bạn, không nói thêm cái gì.

Hắn hiểu được, thực lực của quái vật này có lẽ là ngang với cảnh giới chủ sự Bách Tông liên minh, căn bản là năm người bọn họ không thể chống lại.

- Mẹ nó!

Tôn Qua không nhịn được mắng một tiếng.

Nếu biết trước Bất Hủ Tông khủng bố như vậy, hắn sẽ không tới đây.

...

Ngay tại lúc đó, trên đường phố Thương Ngô thành có mấy người mặc giáp trụ phi nước đại, phía sau có ngàn tên lính đi theo, từng người ôm cung nỏ chạy như điên.

Ở phía trước đội ngũ, Hoàn Thành mở ra mạch môn cầm đầu phi nước đại.

Tại đỉnh đầu bọn họ, một người đang treo ngược ôm tranh lớn bay trong gió (người ôm con diều lớn, để phi hành, trong mấy bộ phim cổ trang hay xuất hiện đấy), hét:

- Đại nhân, bầy yêu đang hướng phía Bất Hủ Tông mà tụ tập!

- Nhanh lên!

Hoàn Thành lập tức tăng thêm tốc độ.

Nguyên bản biết Bách Tông Liên Minh đi kiếm chuyện với Bất Hủ Tông, hắn đã không có cách đi hỗ trợ, khiến hắn rất đau đầu. Hiện tại tất cả yêu thú đều đang tới gần Bất Hủ Tông, giống như là kéo nhau đi chợ vậy, hắn cảm thấy đầu óc đều bất ổn rồi.

Trong lòng hắn đang ngự trị một câu hỏi:

- Chẳng lẽ huyết khế bị xé bỏ rồi?

Nếu là như vậy thì nguy to rồi, Vân Lam sơn không có tường thành, bọn chúng muốn đi vào Thương Ngô thành cũng đơn giản như về nhà vậy.

Đến lúc đó, e rằng Thương Ngô thành...

...

Ngay tại lúc đó, Ôn Bình đứng tại chân núi Vân Lam sơn rốt cuộc không kiên trì nổi, phun ra một ngụm máu tươi, vịn vào kiếm bia mới có thể đứng vững được.

Oành!

Theo đó, một tiếng vang ầm ầm truyền tới.

Tường thành ở cuối Thanh Thủy phố sụp đổ, một tên tráng hán xích mục một cước đạp nát nhà cửa, biến chúng thành mảnh vụn, từng bước từng bước tiến vào Thanh Thủy nhai.

Người đứng ở đầu phố thấy cảnh này, biến sắc.

- Đây là người nào?

- Chẳng lẽ là đến trợ giúp Bất Hủ Tông?

- Tường thành đều phá nát, vậy đoàn thú bên ngoài chẳng phải có thể dễ dàng tiến vào? Gia hỏa này bị ngu hả?

Gần như vạn người đều đồng loạt biến đổi sắc, sợ hãi, nhưng lại không vội vã hướng vào trung tâm Thương Ngô thành thối lui, bởi vì nếu như đoàn thú tiến vào, chạy vào trung tâm thành cuối cùng cũng chết, chỉ là vấn đề thời gian chết sớm hay muộn mà thôi.

Xích Mục Cự Viên cười lớn, đi tới:

- Ha ha! Tiểu tử, để ngươi mưu hại bản vương, bây giờ lại bị đồng tộc đánh tới thổ huyết, cảm giác thế nào?

- Còn dám tới đây?!

Ôn Bình lạnh lùng ứng tiếng.

- Bản vương là đến báo thù, vạn thú binh của bản vương đã tập kết ngoài thành, tùy thời đánh vào Thương Ngô thành!

Xích Mục Cự Viên dùng hình dạng nhân loại, đứng lên mái hiên, sau đó hướng về bốn phương tám hướng hô hào:

- Người của Thương Ngô thành, ngày chết của các ngươi tới rồi! Bản vương tuyệt đối không tha cho bất cứ nhân tộc nào! Run sợ đi!

Lời này truyền tới tai mấy người bên ngoài Thanh Thủy nhai, vạn người lại lần nữa biến sắc.

- Bản vương?

- Hắn hẳn là yêu vương của Phong Mạt Lâm!

- Làm sao bây giờ? Yêu vương vậy mà đánh vào đây, Thương Ngô thành không phải sẽ...

Thanh âm sợ hãi của đám người càng lúc càng lớn.

Xích Mục Cự Viên nói tiếp:

- Tiểu tử, đêm qua ngươi thiết lập bẫy rập muốn giết ta, muốn bảo vệ Thương Ngô thành nho nhỏ này. Đáng tiếc, để bản vương trốn thoát. Vốn muốn tìm ngươi trả thù, bây giờ ngươi lại bị đồng loại đánh tới phun máu, bản vương rất vui vẻ, bỗng nhiên không muốn báo thù! Cho nên, bản vương duỗi hai tay, hoan nghênh ngươi gia nhập Yêu tộc. Ngươi bảo hộ người Thương Ngô thành, thế nhưng người Thương Ngô thành lại đi đánh ngươi, gia nhập Yêu tộc, ngươi vĩnh viễn không cần sợ có kẻ đâm sau lưng.

Câu nói này rơi vào tai những người bên ngoài Thanh Thủy nhai, lập tức giống như đá lớn rơi xuống hồ, nhấc lên sóng to gió lớn.

- Hóa ra Ôn tông chủ một mực bảo hộ chúng ta, chúng ta vậy mà vừa rồi còn đi mắng Ôn tông chủ!

- Không nghĩ Ôn tông chủ là một người vô tư như vậy, yên lặng làm việc, nhận chỉ trích mà vẫn kiên trì bảo hộ chúng ta như cũ. Mà Bách Tông Liên Minh lại nói Ôn tông chủ, Bất Hủ Tông lừa đảo, chỉ là mua danh chuộc tiếng!

- Cái Bách Tông liên minh này lại là loại hỗn đản như vậy? Ôn tông chủ bảo hộ mọi người, bọn hắn lại đi thảo phạt Bất Hủ Tông, kiếm chuyện với Ôn tông chủ, bây giờ còn động thủ làm Ôn tông chủ bị thương. Ôn tông chủ hiện tại hẳn là rất đau lòng nha!

- Nếu như Ôn tông chủ thật đau lòng đến gia nhập Yêu tộc, vậy người Thương Ngô thành chẳng phải là chết chắc?

- Nói bậy nói bạ, Ôn tông chủ không phải loại như vậy. Nếu hắn là loại người đó, cũng không im lặng bảo hộ chúng ta!

...

Bọn người Tôn Qua đứng tại bên phế tích, nghe được mấy người sau lưng nghị luận, cả người đều cảm thấy không ổn.

Bình Luận (0)
Comment