Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Lúc Hoàn Thành tiến vào Thanh Thủy nhai, xa xa nhìn lại, một mảng tường sụp đổ rơi vào mắt, híp mắt nhìn lại, thấy được một đầu Xích Mục Yêu Vương đứng trên mái hiên cách đó hơn trăm mét.
Cảm ứng được khí thế dọa người của Yêu vương, Hoàn Thành rút đao ra, nhảy vọt lên, rơi xuống một cái mái hiên, bắt đầu từ đó hướng về phía chân núi Vân Lam sơn. Lúc đến gần, nhìn thấy cảnh tượng nhà cửa trong Thanh Thủy nhai bị phá hủy hơn phân nửa, hắn phẫn nộ hét lên với Xích Mục Cự Viên:
- Xích Mục!!!
Tiếng rống hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Tôn Qua, Ôn Bình cùng với Xích Mục Cự Viên trên mái hiên đồng loạt nhìn về phía Hoàn Thành.
Xích Mục Cự Viên bật cười, lộ ra bộ dáng lão bằng hữu, nói:
- Hóa ra là Hoàn gia tiểu tử, ba mươi năm không gặp, bây giờ đã bước vào Thông Huyền Cảnh rồi, chúc mừng nha.
- Không ai muốn gặp ngươi, cũng chẳng ai cần ngươi chúc mừng, hành động của ngươi là muốn xé bỏ huyết khế?
- Đương nhiên, vì sao không thể?
...
Ôn Bình đứng tựa vào kiếm bia, nhìn lướt qua Ác Linh Kỵ Sĩ, sau đó nói:
- Còn ba tên, giết rồi trở về.
- Ôn tông chủ, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta có cùng chung kẻ địch, hẳn là trước nên đối phó Yêu Vương, tự giết lẫn nhau chẳng khác nào đúng ý Yêu Vương! - Tôn Qua sợ hãi nhìn Ác Linh Kỵ Sĩ, rồi nói với Hoàn Thành. - Hoàn thành chủ, thay chúng ta nói vài lời, hiện tại tình thế cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta không thể nội chiến được.
- Đừng có cầu ta, lúc phủ thành chủ thỉnh các ngươi hỗ trợ chống cự đàn thú, ngươi có từng đáp ứng? - Hoàn Thành lạnh lùng đáp, sau đó quét mắt về phía Ác Linh Kỵ Sĩ, cảm nhận được khí tức rét lạnh từ nó, thầm nghĩ: Hóa ra thứ giết Thông Huyền của Cực Cảnh Sơn lần trước chính là nó.
- Khặc.
Nhận được mệnh lệnh, Ác Linh Kỵ Sĩ cười lao về phía hai người của Bách Tông Liên Minh Hội. Lúc đi ngang qua một binh sĩ phủ thành chủ, nó giựt lấy cường trong tay hắn tay. Binh sĩ định phản kích, nhưng bị Hoàn Thành ngăn lại.
Chỉ thấy cường nỏ trong tay Ác Linh Kỵ Sĩ thoáng chốc biến dạng, dây cung, cần điều khiển cùng với mũi tên được bao phủ bằng hỏa diễm, hơn nữa còn khảm nạm khô lâu dày đặc.
Một khắc sau, Ác Linh Kỵ Sĩ nâng cánh tay trắng hếu lên, giơ cường nó, nhắm ngay ba người Tôn Qua.
Vèo!
Cường nỏ bắn ra.
Tôn Qua hoảng sợ bỏ chạy, nhưng mũi tên tựa như có linh tính, bám riết lấy hắn, xuyên thủng, trong chớp mắt chỉ còn lại một đống tro tàn.
Ác Linh Kỵ Sĩ giơ tay, binh sĩ sau lưng vội vàng đưa mũi tên qua.
Trang tốt!
Vèo!
Âm thanh xé gió lại lần nữa vang lên.
- Ôn tông chủ, ta sai rồi, tha mạng!
Thông Huyền Cảnh vừa dứt tiếng cầu xin, mũi tên đã trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn. Trước khi chết, hắn còn cúi đầu nhìn lồng ngực mình, nhìn nó từ từ hóa thành than đen, há hốc mồm kinh hãi.
Một mũi tên một người!
Tựa như bắn chim sẻ trong rừng, đơn giản vô cùng.
Thấy một màn như vậy, Hoàn Thành không khỏi cả kinh, không nói nên lời. Hắn liếc nhìn cường nỏ trong tay Ác Linh Kỵ Sĩ.
Đó không phải chỉ là cường nỏ bình thường sao?
Vậy mà có thể bắn chết Thông Huyền Cảnh?
- Tốt! Tốt!
Nhìn một màn này, Xích Mục Cự Viên vỗ tay khen hay, không ra lên cho vạn thú vào thành mà nhìn về phía Ôn Bình.
Ôn Bình cũng nhìn nó, một người một thú cứ như vậy mặt đối mặt.
Một lúc lâu sau, Ôn Bình nói:
- Xích Mục Cự Viên, hung vô dụng, muốn báo thù thì cứ xông vào Bất Hủ Tông.
Hoàn Thành vội nói:
- Tiểu tử, không được lỗ mãng!
Ôn Bình sắc mặt trắng bệch nói:
- Bá phụ, ta đang bị thương, không thể nói chuyện, ngươi trước sơ tán bách tính ở phụ cận Thanh Thủy nhai đi. Xích Mục Cự Viên này, ta tất sẽ giết.
- Chuyện này…
Thấy Ôn Bình nói chắc chắn bốn chữ “Ta tất sẽ giết” như vậy, Hoàn Thành cũng không do dự nữa, hướng về phía binh sĩ ra lệnh:
- Tất cả nghe lệnh, sơ tán phàm nhân.
Lúc hắn quay đầu lại, Ôn Bình đã biến mất.
Vu Mạch cùng Tần Sơn vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhìn thấy Ôn Bình vừa bước lên bậc thềm thứ nhất đã biến mất tăm mất dạng, hai người vẫn còn trong trạng thái đờ người. Liếc trái liếc phải, lại nhìn về phía Xích Mục Cự Viên cười cười, sau đó điên cuồng chạy lên Ngàn tầng thềm đá. Hai người bọn họ chỉ sợ Yêu Vương kia bị Ôn Bình khiêu khích, quá mức phẫn nộ lại lựa bọn họ để khai đao. Trước tiên bóp quả hồng mềm…
...
Nhìn Ác Linh Kỵ Sĩ cưỡi chó săn đứng trước kiếm bia, hai con ngươi của Xích Mục Cự Viên lạnh xuống.
Bẫy rập trên thềm đá khiến nó sợ hãi, nhưng nó cũng không dễ dàng tha thứ cho một nhân loại khiêu khích mình.
Tôn nghiêm của Yêu Vương là không thể xâm phạm.
- Chúng yêu, tấn công Bất Hủ Tông.
Sau khi phát hiệu lệnh, Xích Mục Cự Viên nổi giận gầm lên một tiếng.
Rống!
Quần áo nứt ra, Xích Mục Cự Viên cao mười mét hiện chân thân. Chân thân vừa hiện, dân chúng đang tháo chạy lập tức quay đầu nhìn, nhất là khi thấy cự viên khổng lồ tựa như một tòa nhà lao thẳng lên Vân Lam sơn, nội tâm bọn họ thầm kinh hãi, bắt đầu yên lặng cậu nguyện.
Ngoài thành, dưới hiệu lệnh của Xích Mục Cự Viên, vạn thú tựa như đàn kiến xông thẳng lên Bất Hủ Tông, bất kể là rừng rậm dày đặc đến đâu cũng đều bị san phẳng.
Nhìn từ xa, cảnh tượng ở Vân Lam sơn khiến vạn người khiếp sợ, so với đứng trên cổng thành nhìn vạn thú vây thành còn đáng sợ hơn.
Xích Mục Cự Viên xông lên trước, tiến thẳng vào chủ điện.
- Tiểu tử, ra đây!
Vừa rống lên, vừa vung tay đấm một đấm xuống nền đất trên quảng trường, thế nhưng dù có dùng sức như thế nào, nền đất vẫn lông tóc vô thương. Đúng lúc này, Ác Linh Kỵ Sĩ nhảy ra ngoài, xích sắt đỏ thẳm dây dưa cùng một chỗ với Xích Mục Cự Viên.
Rống!
Cự Viên dùng một quyền đánh lui Ác Linh Kỵ Sĩ.
Ác Linh Kỵ Sĩ trực tiếp nắm lấy Thạch Hổ trước chủ điện, biến nó thành Liệt Diễm Địa Ngục Hổ, nhảy vọt lên, hướng về phía Xích Mục Cự Viên, triền đấu.
Một trận chiến này, ngay cả Tần Sơn cũng không dám ló đầu ra xem náo nhiệt.
Lúc này, vạn thú cũng ngừng bước.
Cùng lúc đó, Ôn Bình về đến Thính Vũ Các, tê liệt ngã xuống ghế, phun ra một ngụm máu tươi.
- Hệ thống, dung hợp Địa Ngục Hỏa phải đến khi nào?
- Nhanh thôi!
- Đầu Xích Mục Cự Viên này thật sự rất phiền, có biện pháp nào giết chết nó không?
- Biện pháp dĩ nhiên là có, chỉ là Kí chủ có muốn làm không thôi.
- Biện pháp gì?
- Thứ vẫn luôn ngủ say trong Ký Túc Xá, nếu cần, Kí chủ có thể thức tỉnh nó.
Nghe thế, Ôn Bình mới nhớ đến lúc mua Giao Long Nộ hình như có được tặng kèm một đầu Giao Long thì phải?
- Thức tỉnh nó.
...
Xích Mục Cự Viên vỗ ngực rầm rầm, rống giận, cùng Thạch Hổ và Ác Linh Kỵ Sĩ càng đánh càng hăng, càng đánh càng lên tinh thần.
Ôn Bình từ trong rừng đi đến trước chủ điện, dùng đôi mắt vô lực nhìn Xích Mục Cự Viên, hô một tiếng với Ác Linh Kỵ Sĩ bảo ngừng, sau đó nói:
- Tiểu hầu tử, ta cho ngươi một cơ hội, đến Bất Hủ Tông của ta canh cổng, ta sẽ không giết ngươi, thế nào?
- Hài tử nói si, ngươi thật sự cho rằng quái vật kia có thể giết được bổn vương? Bổn vương chính là Vương tộc, trong thân thể chảy huyết mạch kim cương, chúng không làm gì được ta đâu! Ngược lại là Bất Hủ Tông này của ngươi, kết cục như thế nào, ngươi có muốn bổn vương nói thử không?
Xích Mục Cự Viên nộ cười, đồng thời, chém một quyền hướng tới Ác Linh Kỵ Sĩ, lúc này, Ác Linh Kỵ Sĩ thoáng cái lui ra sau.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớng vọng đến.
Đỉnh đầu Ôn Bình bỗng nhiên vang lên một âm thanh, tựa như có vật nặng rơi xuống mái hiên.
Một khắc sau, Ác Linh Kỵ Sĩ kéo xích sắt lui xuống, Thạch Hổ cũng phóng đến trước chủ điện làm pho tượng của nó. Cùng với tiếng động vừa rồi, sau lưng Cự Viên cũng vang lên tiếng động.
Nghe được động tĩnh sau lưng, Xích Mục Cự Viên quay đầu nhìn lại. Bộ hạ của nó, kể cả thủ hạ đại yêu đều phủ phục trên mặt đất, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám… Thế nhưng bọn này không phải đang quỳ lại nó.
Xích Mục Cự Viên dường như ý thức được cái gì đó, ham muốn chiến đấu chậm rãi tan biến, nó từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh đầu Ôn Bình. Vừa nhìn, nó lập tức bị dọa lui bảy, tám bước.
Bởi vì có một đôi mắt đen.
Một đôi mắt khiến nó sợ hãi đang từ trên cao trừng nó.