Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 140 - 【Vip】 Ngươi Trồng Cây

【VIP】 Ngươi Trồng Cây 【VIP】 Ngươi Trồng Cây

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Hô…

Khí tức long tộc tràn ngập.

Xích Mục Cự Viên nuốt nước miếng, có chút không dám tin nhìn một màn trước mắt:

- Sao có thể là Giao Long?

Nếu nói Đông Hồ có Giao Long, nó tin, dù gì thì Đông Hồ cũng lớn như vậy. Đương nhiên cũng chỉ là tin mà thôi, Đông Hồ vốn dĩ chẳng có tồn tại cái gì Giao Long. Dựa vào huyết mạch kim cương của nó, so với rồng cấp thấp cùng Giao Long cũng chẳng khác biệt cho lắm. Một huyết mạch kim cương thuần khiết sẽ không xuất hiện tại vùng đất man di như Đông Hồ, hiển nhiên, một đầu Giao Long cũng sẽ không xuất hiện.

Nơi của chúng phải là những vùng đất rộng lớn, Đông Hồ chẳng khác nào một cái ao cá, ngay cả duỗi chân cũng duỗi không thẳng.

Nhưng dù có không tin thì trước mặt nó thật sự là một đầu Giao Long.

Lúc này, giọng của Ôn Bình vang lên bên tai nó:

- Chết, hoặc là ở lại Bất Hủ Tông canh cổng, hai con đường ngươi có thể chọn một.

- Bổn vương...

Xích Mục Cự Viên cảm thấy thật ủy khuất, cái này làm sao mà chọn chứ hả?

Nó là vương giả trong rừng sâu, thích tới lui không câu thúc, thích được vạn thú cúng bái, sao có thể làm thú canh cổng cho một cái tông môn, còn phải hành lễ với người khác?

Thế nhưng nếu không làm, Giao Long trước mặt tùy thời có thể một ngụm tiễn hắn đi tây thiên.

Tánh mạng cùng tôn nghiêm, đến cùng là cái nào trọng yếu?

Ôn Bình nói tiếp:

- Chọn không được ta giúp ngươi, làm việc tay chân cho ta 300 năm, sau 300 năm ta sẽ thả ngươi.

- Thật sự là 300 năm?

- Đương nhiên.

- Bổn vương đáp ứng ngươi.

Tuổi thọ của nó còn hơn 800 năm, vì giữ mạng, lãng phí 300 năm tại Bất Hủ Tông có là gì?

Thế nhưng nó vẫn rất khó chấp nhận, Kim Toa Diệp bị trộm, không lấy lại được cũng thôi đi. Hiện tại còn bị Bất Hủ Tông bắt về làm chó giữ nhà…

Ba mươi năm trước bị tên Ôn Ngôn kia dụ dỗ ký huyết khế, ba mươi năm sau mò lên Bất Hủ Tông, kết quả… Ở lại lun.

Ngay khi Xích Mục Cự Viên còn chìm trong cay đắng, đầu ngón tay Ôn Bình chỉ về phía Giao Long, nói:

- Nhớ kỹ, nếu sinh dị tâm, nó sẽ xem ngươi là bữa sáng mà nuốt mất.

- Không dám. - Xích Mục Cự Viên vội lắc đầu.

Ôn Bình gật đầu, sau đó lạnh giọng nói với chúng yêu phía sau Xích Mục Cự Viên:

- Các ngươi còn quỳ ở đây làm gì, không quay về rừng à, hay là muốn ở lại canh cổng cùng đại vương các ngươi?

- Không… Không…

Một đầu cọp răng kiếm đứng lên, sau đó xoay người chạy thẳng xuống núi.

Có cái thứ nhất dĩ nhiên có cái thứ hai.

Không bao lâu sau, toàn bộ yêu đều rời khỏi Vân Lam sơn. Đại cục đã định, Xích Mục Cự Viên cũng chỉ có thể vung tay với vạn thú, bảo chúng lui.

...

Trong Thương Ngô Thành.

Vạn thú tựa thủy triều thối lui, nhìn thấy một màn như vậy, chúng binh sĩ vui sướng nhảy cẫng lên, mừng phát khóc ngửa mặt lên trời gào to:

- Chúng yêu đã lui!

Tin tức nhanh chóng truyền hơn phân nửa Thương Ngô Thành. Mặc kệ già trẻ lớn bé đều đổ ra đường, thậm chí có người trực tiếp quỳ xuống đất cảm tạ thượng thiên, cảm tạ hết thảy những thứ mà họ có thể nghĩ đến. Cuối cùng, bách tích quay về phía Vân Lam sơn lạy, bởi vì ân nhân của bọn họ chính là Bất Hủ Tông.

Không có Bất Hủ Tông, Thương Ngô Thành ắt phải vong.

Đứng trên tường thành nhìn vạn thú lui bước, lại nghe tiếng hô “Bất Hủ Tông" kinh động cả tòa thành, Hoàn Thành lộ ra nét mặt vui vẻ:

- Tên gia hỏa Ôn Bình này con hơn cha nha, giải quyết được cả Xích Mục Cự Viên, gián tiếp cứu toàn bộ Thương Ngô Thành, lần này, hắn đã làm rất tốt hai chứ “anh hùng”.

Bộ hạ đứng bên cạnh Hoàn Thành cảm thán một tiếng, vừa cười vừa nói:

- Thật khó mà tưởng tượng, Xích Mục Cự Viên - Thông Huyền Cảnh trung kỳ vậy mà giải quyết một loáng đã xong. Yêu vương đã táng thân tại đây, ngày sau yêu tộc, thú tộc ắt không dám bén mảng đến Thương Ngô Thành nữa?

- Sẽ không đến nữa. - Hoàn Thành cười cảm khái một tiếng.

...

Trong lúc hai người bọn họ đang trò chuyện, ở Vân Lam sơn phía xa kia, Ôn Bình nhận được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.

- Chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Thanh danh lên cao. Nhận được phần thưởng: Mở ra công năng kiến tạo cùng với một lần Thiên địa cải tạo Bất Hủ Tông.

Nghe được âm thanh hệ thống bên tai, Ôn Bình mừng khấp khởi, bất quá, hắn không có lập tức kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ, mà ngửa đầu nhìn đầu Giao Long màu đen phía trên đỉnh đầu mình, vung tay, Giao Long lập tức bay lên trời, tạo ra một trận cuồng phòng, sau đó bay khỏi chủ điện. Sau khi nó rời khỏi, bọn người Tần Sơn mới nhích lại gần, vừa đi vừa si ngốc nhìn nơi mà Giao Long vừa biến mất.

Hoài Diệp hỏi:

- Tông chủ, cái này không phải là ở phía dưới khu Ký Túc Xá…

- Ân. - Ôn Bình gật đầu.

Đám người hít một ngụm khí lạnh, sau đó nhao nhao nhìn về phía Vu Mạch.

Dương Nhạc Nhạc mở miệng đầu tiên:

- Vu tiền bối, ngươi xong rồi, ngươi luôn ném cơm thừa canh cặn xuống đầm, nó nhất định sẽ mang thù.

- Đó không phải là cơm thừa canh cặn, đó là mồi câu, mồi câu biết không hả? - Vu Mạch nghẹn lời hô.

Đúng lúc này, Vân Liêu đi đến trước mặt Ôn Bình, liếc mắt nhìn Xích Mục Cự Viên, hỏi:

- Ôn tông chủ, để Yêu vương ở lại Bất Hủ Tông khác nào nuôi hổ gây họa.

Ôn Bình lên tiếng:

- Giậm gãy nhiều cây như vậy, bộ không cần trồng lại ạ?

- Ý của ngài là?

Vân Liêu nở nụ cười bất lực, tuy nhiên, hắn cũng không nói gì thêm. Cho Yêu vương đi trông cây, chuyện như vậy sợ chỉ có mỗi tông chủ nhà mình là nghĩ ra được.

Aiz, đây là Bất Hủ Tông sao?

Yêu vương không đáng tiền.

Xích Mục Cự Viên đứng một bên nghe được câu này, cả người đều không khỏe, mở to mắt nhìn Ôn Bình, hỏi:

- Bổn vương chính là Yêu vương, dưới trướng có đến 10 đại yêu, ngươi lại dám để ta đi trồng cây?

Ôn Bình nhàn nhạt đáp:

- Canh cổng ta đã có, quét rác cũng có luôn, đối với ta mà nói, ngươi cũng chỉ có giá trị trồng cây. Trong một tháng trồng cây non hết nửa ngọn núi cho ta. Triệu Dịch, lát nữa ngươi xuống núi mua cuốc cùng cây giống cho Yêu vương đại như, nếu như đại nhân lười biếng, lập tức báo cho ta.

Dứt lời, Ôn Bình xoay người đi thẳng về Thính Vũ Các.

Xích Mục Cự Viên nhìn bóng lưng ngày càng xa của Ôn Bình, chỉ cảm thấy lửa giận trào dâng trong lòng. Bảo một Yêu vương như nó làm hộ tông thú đã đủ sỉ nhục, giờ còn bắt nó đi trồng cây, đây là chuyện mà một Yêu vương phải làm hay sao?

Nhưng nghĩ đến đầu Giao Long kia, Xích Mục Cự Viên chỉ có thể lựa chọn nhịn.

Ba trăm năm trôi qua trong chớp mắt, đến lúc đó báo thù cũng không muộn.

Lúc này, bọn người Tần Sơn cũng bắt đầu tản đi, chủ yếu là bọn họ muốn tranh thủ thời gian ghé Ký Túc Xá xem… Giao Long.

Triệu Dịch bước tới gần Xích Mục Cự Viên, mặc dù có hơi sợ, nhưng nghĩ đến có Ôn Bình chống lưng, hắn như được đánh máu gà, dõng dạc nói:

- Yêu vương tiền bối, ngài cứ yên yên ổn ổn mà trồng cây, 300 nháy mắt trôi qua. Ta làm quét rác, nếu cần có thể đến nhờ ta giúp.

Xích Mục Cự Viên nhìn tên nhân loại Luyện thể nhất trọng trước mắt, cảm giác bị vũ nhục sôi trào, nó trừng Triệu Dịch một cái, sau đó quay đầu đi thẳng.

...

Trở lại Thính Vũ Các, lúc này, Ôn Bình mới mở địa đồ Bất Hủ Tông ra.

Quả nhiên, so với lúc trước, ở một vài nơi trên địa đồ xuất hiện thêm một ô biểu tượng, bất quá, cũng có nhiều kiến trúc ô biểu tượng này xám xịt, hẳn là đang ở trạng thái khóa

- Hệ thống, chuyện này là sao?

- Muốn mở khóa kiến tạo cần phải hoàn thành nhiệm vụ.

- Vậy ta mở ra công năng kiến tạo có ý nghĩa gì?

- Công năng kiến tạo là kiến tạo chủ qua, Kí chủ có thể lựa chọn kiến trúc đặc thù, so với cải tạo đặc thù ngẫu nhiên tốt hơn rất nhiều.

- Tự do kiến tạo tốt thì tốt, nhưng bây giờ chỉ có thể kiến tạo được một nơi, tính ra cũng quá ít? - Nói xong, Ôn Bình ấn mở biểu tượng kiến tạo duy nhất được mở khóa - Sân Hung Thú Thí Luyện ở Nhiễu sơn.

Bình Luận (0)
Comment