Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Bị trộm một món đồ mà thôi, không đến mức phải kéo cả dòng họ đến vây công Thương Ngô thành như vậy!?
Ôn Bình quay đầu nhìn nó.
Xích Mục Cự Viên thở dài, nói:
- Đó là Kim Toa Diệp do ta phối hợp bao nhiêu thiên tài địa bảo mới có. Bản vương vốn chuẩn bị nó mấy năm nay để đột phá Thông Huyền Cảnh, thăng lên cảnh giới cao hơn, thế nhưng lại bị ba tên nhân loại Thông Huyền Cảnh sơ kỳ nho nhỏ trộm đi. Bản vương dù đã giết đi hai tên, nhưng còn có một Thông Huyền Cảnh khác bảo vệ chủ tử chạy trốn tới Thương Ngô thành. Bản vương tất nhiên không thể để cho bọn hắn cầm đi đồ vật của mình, cho nên bao vây toàn bộ Thương Ngô thành lại.
Ôn Bình tiếp tục hỏi:
- Vậy vì sao không đàm phán với Hoàn Thành? Hắn nhất định sẽ bắt tên trộm đó cho ngươi!
- Bản vương cũng rất muốn làm như vậy!
Xích Mục Cự Viên thở dài, nếu có thể làm như Ôn Bình nói thì nó đã làm từ lâu rồi, ai nguyện ý đồ thành, sau đó kinh động đến Thông Huyền Cảnh đến truy sát bản thân?
Chỉ là nếu nó làm như vậy, lúc cầm được Kim Toa Diệp, tin tức này sẽ truyền ra ngoài, lúc đó Kim Toa Diệp không những không giữ được, thậm chí là mất mạng.
Đây chính là bảo vật chế tạo Tuyền Qua Đồ, không biết có bao nhiêu lão ngoan đồng cấp Thông Huyền Cảnh muốn đoạt lấy nó đâu nè.
Ôn Bình gật gù.
- Ta hiểu ý của ngươi!
Xích Mục Cự Viên lại thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc a, bản vương không có cách lấy lại Kim Toa Diệp, e rằng tiểu tặc kia đã chạy mất hình mất bóng rồi!
- Chưa chắc!
- Ngươi nói gì?!
- Không có gì, ngươi mau đi trồng cây đi!
- Hừ! Trở mặt thật nhanh!
Nhìn bóng lưng Xích Mục Cự Viên rời đi, Ôn Bình lộ ra ý cười, không cần suy nghĩ hắn cũng biết kẻ lấy trộm Kim Toa Diệp là ai, chắc chắn là thiếu chủ Cực Cảnh Sơn - Hàn Vấn.
Hắn đã lấy được Kim Toa Diệp, muốn chế tạo Tuyền Qua Đồ còn thiếu mỗi Mộc Lưu Sa, vậy chắc chắn là hắn còn chưa rời đi Thương Ngô thành, kiểu gì rồi cũng tìm mình đòi Mộc Lưu Sa.
Đáng tiếc, hắn xem như là tốn thêm thời gian cũng phí công, Mộc Lưu Sa sớm đã bị Ôn Bình nuốt sạch rồi.
Chợt Ôn Bình lại nghĩ tới Kháo Sơn Tông, nhịn không được lộ ra sự thương hại.
Kháo Sơn Tông vì nịnh bợ Hàn Vấn, giúp Hàn Vấn tìm thiên tài địa bảo, chuyện sống chết của người mình thì mặc kệ, còn tuyên bố nhiệm vụ hố trăm đệ tử nhà mình. Tận tâm tận lực như thế, cúc cung tận tụy trợ giúp Hàn Vấn, chẳng những không đạt được cái gì, ngược lại bị người mà mình một mực nịnh bợ mang đến họa diệt môn.
Quả nhiên là tự gây nghiệt thì không thể sống.
Hắn còn chưa có thời gian đi tính sổ Kháo Sơn Tông , Kháo Sơn Tông lại vô tình bị diệt sạch.
Lúc đi tới phòng bếp, đám người đang chờ Ôn Bình đến.
Dương Nhạc Nhạc hết sức ân cần xới cơm, sau đó kéo ghế ra cho Ôn Bình, rõ ràng là biểu hiện muốn cầu người hỗ trợ.
Đối với tên đầu gỗ này, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, nói:
- Nhạc Nhạc, ngươi muốn nói gì thì nói đi!
Dương Nhạc Nhạc cười hì hì một tiếng, vội vàng nói:
- Tông chủ, là như thế này. Ngươi xem Thập tầng tháp ba ngày một vòng, mọi người đều có danh ngạch. Thế nhưng hiện tại Bất Hủ Tông có đệ tử mới, làm sao bây giờ?
- Ý ngươi là giúp Dương Hề an bài một cái danh ngạch?
- Phải! Phải!
Dương Nhạc Nhạc cười cười, trở về chỗ ngồi, chỉ là vừa mới đặt mông xuống, cái ghế đã mất, cả người ngã uỳnh xuống sàn. Hắn không dám ở trước mặt tông chủ mắng người, đành phải nặn ra một nụ cười khổ, sau đó trợn mắt lườm lườm người bên cạnh hắn - xác định mục tiêu: Hoài Diệp, căn bản không hề hoài nghi đến Triệu Tinh làm.
Hoài Diệp bị trừng một cái như vậy, vội vàng giải thích :
- Không phải ta làm!
Dương Nhạc Nhạc lập tức thấp giọng mắng:
- Không phải ngươi thì còn ai làm? Ngoại trừ ai còn rảnh rỗi nhàm chán như vậy, đồ trẻ con!
- Ngươi?!!
Hoài Diệp lập tức nắm đôi bàn tay trắng bóc chuẩn bị xông vào tẩn cho Dương Nhạc Nhạc một trận.
Ôn Bình thấy thế, liếc mắt ra hiệu giữ trật tự, thế nhưng trong lòng Triệu Tinh lại có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, cháy như chưa từng được cháy.
Ôn Bình mở miệng :
- Như vậy đi, ba ngày một vòng sẽ đổi thành bốn ngày một vòng. Còn hai danh ngạch thừa...
- Ta ra ba ngàn kim tệ!
Tần Sơn lập tức hô.
- Ta cũng vậy!
Tần Mịch cũng hô theo sau.
Thấy hai tên nhiều tiền này hô giá cao như vậy, bọn người Vân Liêu chỉ còn bất đắc dĩ phải từ bỏ đấu giá.
Ôn Bình trợn mắt nhìn hai người, sau đó nói:
- Còn hai danh ngạch thừa ra sẽ dùng cách thức bàn quay, lựa chọn hai vị ở ngày thứ nhất.
Tần Sơn thấy đấu giá không có kết quả cũng không có thất lạc, bởi vì bọn hắn sớm đã nghĩ đến loại kết quả này.
Dương Hề nghe được quyết định của Ôn Bình, có chút khó hiểu hỏi Hoài Diệp bên cạnh :
- Vị tiền bối kia muốn lấy ba ngàn kim tệ mua lại danh ngạch, sao tông chủ lại không cần?
Hoài Diệp thấp giọng giải thích :
- Mặc dù tông chúng ta, mỗi tràng tu luyện đều thu phí, ba ngàn kim tệ, cũng xác thực nhiều, nhưng tông chủ xưa nay không thu nhiều hơn một kim tệ nào. Cho dù lấy ra một vạn kim tệ, tông chủ cũng không đáp ứng. Mục đích của tông chủ là muốn để chúng ta biết trân quý những thứ này, dù sao nếu là đồ vật miễn phí, vĩnh viễn không biết trân trọng.
- A, hóa ra là vậy!
Dương Hề nhìn Ôn Bình, trên khuôn mặt mang theo nụ cười như gió xuân.
...
Cùng lúc đó.
Tại Thương Ngô thành, Hoàn Thành mang theo một đám người đi tới phân hội Bách Tông Liên Minh Hội - lúc này đang bị người dân Thương Ngô thành vây quanh, đồng thời không ngừng ném đồ vật.
Đất đá, bắp ngô, cuốc xẻng,...vân vân và mây mây, miễn cảm thấy ném được là ném bất chấp, cùng theo đó là tiếng chửi rủa.
- Bách Tông Liên Minh cút khỏi Thương Ngô thành!
Không làm gì, cũng không bảo vệ Thương Ngô thành, lại còn bôi nhọ Bất Hủ Tông thủ hộ giả của Thương Ngô thành, còn đứng ở trên đầu chúng ta làm mưa làm gió, thứ gì?!
- Lăn đê!
- Cút đê!
...
Đối mặt với vạn người chửi rủa, Hoàn Thành từ đoàn người đi tới cổng Bách Tông Liên Minh, giơ tay lên, ra hiệu đám người trật tự, nói:
- Các vị, Bách Tông Liên Minh mặc dù có lỗi, thế nhưng các ngươi cũng nên biết chừng mực. Sự tình lại loạn như thế, là Thương Ngô thành loạn, chúng ta loạn. Bách Tông Liên Minh còn đang ước gì chúng ta như vậy đấy!
Dứt lời, Hoàn Thành cất bước đi vào trong, quét mắt nhìn trên mặt đất chất đống rác rưởi, cửa sổ bị cuốc đập bể, đi vào đại đường.
Ngồi ở đại đường có hai người, là Mặc Lâm và Giang Nguyệt Dạ.
Trừ bọn họ, Bách Tông Liên Minh không còn người nào.
Hoàn Thành đã sớm đoán được tình huống này, không có kinh ngạc, sau khi vào liền nói:
- Mặc hội trưởng, Thương Ngô thành khả năng không dung nạp được hai vị!
Mặc Lâm lạnh lùng nhìn Hoàn Thành, hỏi:
- Hoàn Thành, ngươi nói Thương Ngô thành không dung được Bách Tông Liên Minh? Ngươi có biết hậu quả của câu nói này không?
Hoàn Thành lập tức giận dữ, mở miệng mắng:
- Đánh rắm! Đến bây giờ, Mặc Lâm ngươi còn dùng lời nói bẻ cong sự thật, bẻ cong ta. Thương Ngô thành không chứa chấp được chính là ngươi! Nghe rõ không? Là ngươi!
Mặc Lâm cũng giận dữ theo, thế nhưng nhớ ra Hoàn Thành đã là Thông Huyền Cảnh, ý định nổi cáu mất hút.
Đứng dậy, nói với Giang Nguyệt Dạ:
- Chúng ta rời khỏi đây.
- Hội trưởng, cái này...
Mặc Lâm cười nhạt một tiếng:
- Làm sao? Không chịu được ủy khuất Bách Tông Liên Minh bị đuổi? Không sao, loại ủy khuất này sẽ trả lại cho bọn hắn. Chết năm vị Thông Huyền Cảnh, nhất định chủ sự đại nhân sẽ tới đây, thành này khẳng định cũng không tồn tại được lâu nữa đâu.
- Cút nhanh lên, còn rề rà, lão tử cho ngươi ăn một đao!
Hoàn Thành không nhịn được cầm chuôi đao lên, một cánh tay chỉ ra ngoài cửa.