Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 143 - 【Vip】 Hoàn Thành Cải Tạo Thiên Địa

【VIP】 Hoàn Thành Cải Tạo Thiên Địa 【VIP】 Hoàn Thành Cải Tạo Thiên Địa

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Sau một nén hương, Hoàn Thành đứng ở đầu tường, đưa mắt nhìn Mặc Lâm cùng Giang Nguyệt Dạ ra khỏi thành.

Mặc Lâm ngẩng đầu liếc nhìn hắn, Hoàn Thành cũng nhìn xuống Mặc Lâm, hai người nhìn nhau thật lâu Mặc Lâm mới quay người rời đi, biết mất trong rừng rậm.

Khi Mặc Lâm đã đi khuất, Hoàn Thành cũng quay người, hướng về phía dân chúng trong thành hô:

- Đều trở về làm việc đi thôi!

- Về thôi!

Binh sĩ dưới thành cũng đi ra giải tán đám đông.

Nhìn dân chúng đang từ từ tản ra, sắc mặt Hoàn Thành không thay đổi, lẩm bẩm một câu:

- Thương Ngô thành là tòa thành duy nhất không có phân bộ Bách Tông Liên Minh, là phúc hay là họa còn chưa biết.

Hoàn Sơn một bên mở miệng nói ra:

- Phụ thân, Yêu vương còn chết trên Bất Hủ Tông, ngài còn lo lắng cái gì? Đúng, ta còn có chuyện muốn thương lượng với phụ thân.

- Có việc nói thẳng!

- Ta... Muốn gia nhập Bất Hủ Tông!

- Ừm, biết rồi!

Hoàn Sơn nghe được câu nói của cha mình, ngây ra một lúc, chợt không thể tin được đây là sự thật, kinh hỷ nhìn phụ thân hắn.

Từ khi hắn có khả năng nhận biết, phụ thân luôn truyền cho hắn tư tưởng làm một thành chủ, cũng một mực bồi dưỡng hắn làm một thành chủ ưu tú trong tương lai, vì bồi dưỡng hắn mà hao tổn bao nhiêu tâm huyết. Theo Hoàn Sơn, nếu như mình từ bỏ làm thành chủ, vậy tương đương với việc để tâm huyết của phụ thân bao năm nay đổ sông đổ biển, phụ thân chắc chắn sẽ không chấp nhận việc đó.

Nhưng lại không ngờ tới, phụ thân vậy mà gật đầu.

Lúc này, Hoàn Sơn lại nghe được một câu nói:

- Hôm nay, nói lời tạm biệt với mẫu thân, sáng sớm ngày mai vi phụ đưa ngươi lên đỉnh, à không, lên núi!

- Đa tạ phụ thân!

Hoàn Sơn vui vẻ gật đầu.

Đến buổi trưa ngày thứ hai, Hoàn Thành cưỡi ngựa dẫn Hoàn Sơn đi lên Bất Hủ Tông, còn để Hoàn Sơn mang theo thật nhiều đồ vật, nhìn như kiểu đi chúc Tết vậy. Trùng hợp Ôn Bình cũng vừa mới đi ra Thập Tầng tháp, hai người chạm mặt ở quảng trường, Hoàn Thành vừa cười vừa nói:

- Hảo tiểu tử, ngươi bây giờ đều thành thần hộ mệnh của Thương Ngô thành, thanh danh đều lấn át thành chủ như ta.

- Bá phụ, ngươi lên núi không chỉ để nói mấy lời này chứ?!

Vừa đến liền khen, mà lời khen khiến người ta thấp thỏm.

Hoàn Thành cười hắc hắc nói:

- Không kém bao nhiêu đâu. Bất quá hôm nay lên đây mục đích chủ yếu là muốn đem nhi tử của ta nương nhờ ở đây!

- Quyết định không làm thành chủ nữa?

Ôn Bình liếc qua Hoàn Sơn, Hoàn Sơn vội vàng gật đầu.

Ôn Bình nói tiếp :

- Được rồi, vậy liền như thế đi. Bá phụ, ngươi cứ yên tâm giao nhi tử cho Bất Hủ Tông, cam đoan qua mấy năm liền có thể quật ngã ngươi. Bất quá trước tiên đem phí nhập môn giao nộp đi!

Hoàn Thành vốn đang cảm thấy Ôn Bình nói một chuyện khôi hài, nhưng lúc nghe đến phí nhập môn, lập tức kinh ngạc nhìn Ôn Bình, nói:

- Tiểu tử, ngươi ngay cả tiền của bá phụ cũng muốn lấy?

Ôn Bình ứng tiếng:

- Bá phụ, không giao phí nhập môn thì ta không thể thu Hoàn Sơn. Cái này không liên quan đến quan hệ xa gần, phí nhập môn một ngàn kim tệ, đây là tông quy của Bất Hủ Tông.

Hoàn Thành ngượng ngùng móc ra một túi tiền, lấy ra một tờ kim phiếu một ngàn kim đưa cho Ôn Bình, sau đó đoạt lấy hộp quà trên tay Hoàn Sơn.

Hoàn Sơn vội vàng hô:

- Phụ thân, đây không phải là...

Hoàn Thành lập tức ứng tiếng:

- Đây là vi phụ mua cho chính mình ăn!

Vừa nghe đến, Hoàn Sơn bất đắc dĩ cười một tiếng, chợt quay sang Ôn Bình bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Kim phiếu tới tay, Ôn Bình cũng không quan tâm lễ vật Hoàn Thành mang đến cho ai, nói:

- Hoàn Sơn, ngươi bây giờ là đệ tử ký danh của Bất Hủ Tông.

Hoàn Thành vừa nghiêng đầu, chất vấn Ôn Bình:

- Tiểu tử, ta thế nhưng là bỏ ra thiên kim, con ta thế nào lại làm đệ tử ký danh?

Đệ tử ký danh tại tông môn có ba cái "không".

Không được truyền chính thống.

Không được truyền yếu thuật.

Không được chỉ điểm.

Toàn là dựa vào chính mình.

Nếu không phải cùng đường mạt lộ, sẽ không có ai nguyện ý đi làm một đệ tử ký danh.

Ôn Bình tự nhiên biết điểm này, bất quá cũng không có giải thích, chỉ nói:

- Tiêu chuẩn thu đệ tử của Bất Hủ Tông là mười lăm tuổi đạt luyện thể ngũ trọng. Bá phụ, ta thu Hoàn Sơn đã là phá lệ rồi.

- Ha ha, ngươi còn chê bai tư chất của con ta kém!?

Nhìn thấy phụ thân muốn cùng Ôn Bình cãi nhau, Hoàn Sơn bất đắc dĩ tiếp lời, sau đó đẩy đẩy Hoàn Thành quay trở về.

- Cha, thôi đi. Ngươi chẳng lẽ còn nghĩ là Ôn Bình sẽ bạc đãi ta hay sao? Đi, về nhà đi, đi thong thả, không tiễn, lên đường thanh thản... :))

Đưa tiễn Hoàn Thành xuống núi, Bất Hủ Tông rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Cũng vào thời điểm này, Bất Hủ Tông thiên địa cải tạo xong, một cỗ mát mẻ nháy mắt tràn ngập tại đỉnh núi Vân Lam sơn vốn đang nóng hừng hực.

Cho dù đối với tu sĩ luyện thể mà nói, nóng bức không đáng kể chút nào, nhưng là có ai không muốn ở dưới thời tiết mát mẻ dễ chịu?

Vốn định mang Hoàn Sơn đến khu ký túc xá an bài lại, lúc đi ngang qua phòng bếp, Ôn Bình mới nhớ tới bên cạnh phòng bếp có một cái giếng, bọn họ thường ngày đều uống nước lấy từ cái giếng này.

Ôn Bình rất hiếu kỳ với linh thủy này, tới gần cái giếng cổ.

Ném thùng múc nước xuống.

Bành!

Thấy nước đã tràn vào đủ, Ôn Bình vội vàng kéo thùng nước lên.

Nước giếng nhìn qua không có gì khác với nước giếng bình thường. Ôn Bình dùng gáo múc lên một chút, đưa đến bên miệng nhấp nhấp môi, một cảm giác đặc biệt ngọt ngào lan vào miệng. Nước giếng lúc trước cũng ngọt, nhưng không giống như bây giờ, khiến cho lòng người đều cảm giác được ngọt ngào.

Ôn Bình tranh thủ thời gian uống một hớp lớn, cảm giác được dòng nước thanh lương chảy vào bụng, cả người giật mình, có cảm giác như được uống nước sau một thời gian nhịn khát vậy.

Lúc vị ngọt kia lướt qua đầu lưỡi, cảm giác khiến người say mê.

Làm cho người uống chén thứ nhất lại muốn uống chén thứ hai.

Khi nước trong gáo cạn sạch, Ôn Bình nhịn không được cảm thán một tiếng:

- Hảo thủy a!

Lúc này, thanh âm vô cảm của hệ thống truyền tới:

- Kí chủ, linh thủy này mỗi ngày ngươi chỉ được uống ba gáo, trưởng lão hai gáo, đệ tử một gáo."

- Cái gì? Uống nước cũng phải định ra quy củ?

- Tốt cho Kí chủ mà thôi, nếu để ngươi tùy tiện uống, nó lại trở thành nước giếng bình thường. Vị của nó có thể không thay đổi, nhưng sẽ không có ai trân quý nó.

- Được rồi!

Ôn Bình gật gù, hiểu được ý của hệ thống .

Gia hỏa này là có khống chế dục. Một cái hệ thống mà cũng có khống chế dục, thật là đáng sợ.

Lúc này, Hoàn Sơn ở một bên cười nói:

- Tông chủ, ngươi thế này có chút hơi lố rồi. Ngươi uống nước giếng này đã mười mấy năm, hôm nay mới biết nó ngon?

- Có muốn uống một chút không?

- Được! Vừa vặn cũng đang khát!

Ôn Bình múc từ trong thùng ra một gáo nước, đưa cho Hoàn Sơn.

Hoàn Sơn đón lấy, lấy phương thức hào sảng của hán tử uống nước mà nốc một hơi cạn sạch, vừa uống hai ngụm, hai mắt trừng trừng sững sờ ở nơi đó.

- Thật đúng là hảo thủy a!

- Khà khà!

Ôn Bình cười cười, sau đó tiếp lại gáo nước.

- Ta ở trong rừng sau phát hiện được một cái cổ tuyền, nước trong suối rất ngọt, uống vào khoan khoái cực kỳ. Không ngờ nước ở giếng này còn hơn xa xa nước suối kia. Mau cho ta thêm một gáo, nước này không tệ nha!

- Không được!

- Vừa gọi ngươi một tiếng tông chủ, tiểu tử ngươi còn muốn khó khăn với ta, nước cũng keo kiệt!

- Đây là quy củ Bất Hủ Tông, đệ tử mỗi ngày chỉ được uống một gáo nước!

- Còn có quy củ oái ăm này?

- Nhiều quy củ, chờ ngươi ở Bất Hủ Tông một thời gian dài sẽ rõ.

Dứt lời, Ôn Bình lại múc lên một gáo nước, uống ừng ực như trâu.

- Ngươi làm sao còn được uống?

- Ta là tông chủ a!

Hoàn Sơn sững người, sa mạc lời.

Bình Luận (0)
Comment