Hoặc là mình dùng Thanh Liên Kiếm Ý tiểu thành chiến một trận với Ti Hải Hiền, mình có thể thắng hay không?
Ti Hải Hiền đứng chắp tay, không bám vào khuôn khổ nào, cười nói: "Quân Thiên Nhất Cố từng nói, ngươi là một người rất ngạo, ngạo từ trong bản chất, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngoài miệng nói cung nghênh, nhưng cái eo lại ưỡn đến thẳng hơn bất cứ ai."
"Ngạch..."
Ôn Bình cũng không biết nên nói gì.
Đại Vực Chủ Nguyên Dương Vực này lại ngay thẳng như thế.
Đương nhiên, nói khó nghe chút chính là không biết nói chuyện phiếm.
Có một số chuyện, biết là được, sao phải nói ra để lẫn nhau xấu hổ đâu chứ.
Nhưng mà cũng bởi vậy nên có thể thấy được, Đại Vực Chủ Nguyên Dương Vực này, nhìn mặt ngoài thì hẳn cũng không phải là một người không dễ tiếp xúc.
Biv hắn không có vừa tới thì cho hắn một cái hạ mã uy.
Cho một cái ra oai phủ đầu, đây là chuyện mà người cầm quyền, thượng vị giả thích làm nhất, nhưng vị Đại Vực Chủ Nguyên Dương Vực này cũng không có.
Khi Ôn Bình không biết nên nói cái gì, Ti Hải Hiền lên tiếng nữa, nói: "Ôn tông chủ không cần lo lắng, bản thân ta vốn không coi trọng những lễ nghi phiền phức này. Tôn trọng ta thì đương nhiên sẽ tôn trọng; không tôn trọng ta, khom mình hành lễ chỉ là diễn trò."
"Đại Vực Chủ đúng là một người kỳ diệu."
Ôn Bình cười đáp.
Đừng nói, khi Ti Hải Hiền nói lời này, còn có hành vi của hắn khiến cho hắn rất có hảo cảm.
Mặc dù vừa rồi đuổi bọn người Thiên Nghiệp đi, khiến cho hắn chạy đến Thần Phi Thành nhưng lại vồ hụt, nhưng mà suy cho cùng thì Ti Hải Hiền đang giúp hắn.
Mặc dù điểm xuất phát là hướng về phía Tử Khí Các mà đến, nhưng giúp Bất Hủ Tông, không để Bất Hủ Tông bị thiệt là cách cục!
Nhưng mà lúc này Ôn Bình dùng ánh mắt quét qua một vòng, phát hiện cái tên Thiên Huyền lại không có ở đây, sau đó dùng tinh thần lực quét qua, phát hiện Thiên Huyền đang nằm trong phòng trên lầu hai, khí tức uể oải, ho ra máu nghiêm trọng đến nhuộm đỏ thân trên.
Ôn Bình quay qua nhìn Hô Lan hỏi: "Ta chạy đến, mới bỏ ra không đến nửa khắc đồng hồ, sao Thiên Huyền lại bị thương nặng như vậy?"
Ở lầu một, Hô Lan vừa định trả lời thì lại bị Ti Hải Hiền cướp nói trước.
"Người xuất thủ tên là Phong Tiềm, là đại sư huynh của Thiên Nghiệp Thần Tướng. Thực lực của Phong Tiềm ở trong số cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh ở Nguyên Dương Vực thì cũng có thể xếp vào top mười. Thiên Huyền không tính là cường giả trong Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh, nhưng dưới tình huống bất ngờ, không kịp đề phòng, vội vàng đón đỡ hai quyền của hắn mà chỉ bị thương như vậy thì đã là may mắn lắm rồi.”
Dứt lời, Ti Hải Hiền đưa ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Ôn Bình, muốn từ trên mặt Ôn Bình nhìn ra được một chút biến hóa.
Sợ hãi cũng tốt.
Kinh ngạc cũng tốt.
Nhưng hắn không ngờ được sau khi Ôn Bình nghe xong, sắc mặt như thường, không chút nghĩ ngợi nói: "Hóa ra có thể xếp vào top mười, khó trách có thể đánh cho Thiên Huyền bị thương thành như vậy. Phong Tiềm đúng không, có chút thú vị..."
Bởi vì đúng là Ôn Bình không muốn nhìn thấy giúp đỡ mà Thiên Nghiệp gọi tới chỉ là rác rưởi, nếu như một kiếm là có thể chém thì quá không có ý nghĩa!
Đã có thể xếp vào top mười.
Đúng là hợp ý hắn!
Sau khi nghe Ôn Bình nói xong, Ti Hải Hiền buồn cười.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Diệu nhân!
Hắn vốn cho rằng khi Ôn Bình biết tên tuổi Phong Tiềm, ít nhất cũng sẽ nhíu nhíu mày, dù sao Phong Tiềm có hung danh hiển hách ở toàn bộ U Quốc.
Tiện tay xé Thiên Vô Cấm, chuyện này khiến cho không ít cường giả Thiên Vô Cấm nghe đến là đã biến sắc.
Nhưng Ôn Bình chẳng những không có ý sợ hãi, ngược lại trong đôi mắt còn mang theo một chút ý nghĩ kỳ lạ, có vẻ như đang chờ mong giao thủ với Phong Tiềm.
Nhưng mà mặc dù hắn rất thưởng thức loại tính cách này của Ôn Bình nhưng mà Ti Hải Hiền vẫn khuyên can: "Ta đã thay ngươi đuổi hai người Phong Tiềm đi, ngươi đừng có đi tìm bọn họ để gây sự nữa, nếu không, chuyện nháo đến chỗ Long Dương Vương, vô duyên vô cớ lại gây thêm phiền phức. Bây giờ ngươi đã đủ nhiều phiền phức rồi!"
Ôn Bình không có trả lời Ti Hải Hiền.
Bởi vì chuyện này không thể thương lượng.
Thiên Huyền bị đánh, người làm tông chủ như hắn sao có thể thờ ơ được?
Bởi vì không muốn trả lời, cho nên Ôn Bình đổi chủ đề, mở miệng hỏi ngay trước mặt tất cả mọi người: "Đại Vực Chủ muốn lôi kéo Bất Hủ Tông ta?"
Ti Hải Hiền thấy Ôn Bình lại hỏi ra vấn đề này ngay trước mặt tất cả mọi người, cũng dứt khoát không che giấu, nói thẳng: "Không, bản vực chủ chỉ muốn bảo đảm Tử Khí Các. Tử Khí Các có thể mở ra một cái thời đại mới, đây là thứ mà U Quốc đang cần bây giờ! Chẳng qua, nếu như Ôn tông chủ không gây thêm phiền phức mới cho ta, những phiền phức ngươi gây ra trước đó, ta đều có thể giúp ngươi tiếp tục chống đỡ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người bên trong Tử Khí Các lặng ngắt như tờ.
Tất cả phiền phức đều có thể tiếp tục chống đỡ!
Đại Vực Chủ lại đối xử với Bất Hủ Tông tốt như vậy?
Bất Hủ Tông đã chọc tới Trạch Minh Cung, Thiên Tượng Môn, hai nhà này cái trước thì ngang với Long Dương Vương nhất mạch, cái sau thì còn mạnh mẽ hơn Long Dương Vương nhất mạch.
Vậy mà Đại Vực Chủ nói chống thì chống.
Hơn nữa còn là nói ở trước mặt tất cả mọi người, như vậy có nghĩa là ngay cả đường lùi cũng không có!
Nhưng mà, khi đám người vốn cho rằng tông chủ Bất Hủ Tông sẽ vui vẻ tiếp nhận cành ô liu của Đại Vực Chủ, tông chủ Bất Hủ Tông lại khiến cho tất cả mọi người lại giật nảy mình một lần nữa.
"Nếu như Đại Vực Chủ nghĩ là sau này Tử Khí Các có thể làm việc cho ngươi, ta khuyên Đại Vực Chủ sớm bỏ ý nghĩ này đi. Bởi vì cho dù là bây giờ hay là tương lai, Tử Khí Các đều đối xuwr với tất cả mọi người, tất cả thế lực như nhau. Muốn mua Tuyền Qua Đồ, Tuyền Qua Sát Khí, hoặc là tới trước được trước, hoặc là dựa vào vận may nhận được tư cách mua sắm, không có đường tắt thứ ba."