Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 145 - 【Vip】 Là Mệnh! Số Kiếp Của Hàn Vấn

【VIP】 Là Mệnh! Số Kiếp Của Hàn Vấn 【VIP】 Là Mệnh! Số Kiếp Của Hàn Vấn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ngay khi Hàn Vấn chấp nhận bỏ thứ mình yêu thích, thì câu trả lời nhận được khiến hắn không khỏi phẫn nộ:

- Dù cho ngươi có nói rách cổ họng thì cũng vô dụng, ta không có Mộc Lưu Sa.

Nghe được câu này, Hàn Vấn đứng bật dậy:

- Ôn Bình, bổn thiếu chủ đã rất có thành ý, một cái Thập tú lệnh này hơn xa giá trị của Mộc Lưu Sa. Ngươi có giữ Mộc Lưu Sa cũng vô dụng, thì cần gì phải nhiều lần khó dễ ta. Trước kia có chỗ đắc tội, ta cũng đã trả một cái giá lớn, nếu ngươi không đưa ra Mộc Lưu Sa, đừng trách ta vô tình.

Nhìn thấy Hàn Vấn muốn xé rách mặt, Ôn Bình nhàn nhạt đáp:

- Đã không tin thì thôi vậy, ta còn có chuyện, không tiễn.

- Ôn Bình!

Hàn Vấn hô to một tiếng, tiến lên phía trước vài bước, một tay bắt lấy bả vai Ôn Bình.

Bất quá, nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Ôn Bình, hắn không khỏi bị dọa lùi về sau mấy bước. Nhưng có thể là vì cảm thấy hành động của mình quá mất mặt, Hàn Vấn lại một lần nữa ưỡn ngực, thẳng eo bước đến.

Ôn Bình lạnh giọng nói:

- Không cần khiêu chiến sức chịu đựng của ta.

- Tốt! Rất tốt!

Hàn Vấn cắn răng nói ra ba chữ này.

Hắc Mộc bên cạnh hắn vội mở miệng:

- Thiếu chủ, cái này...

- Không cần nhiều lời, chuyện Mộc Lưu Sa trở lại Cực Cảnh Sơn rồi nói.

Hàn Vấn lạnh lùng nhìn bóng lưng Ôn Bình rời đi, sau đó cũng đi theo quay người xuống núi.

Kỳ thật, với tư cách Cực Cảnh Sơn Thiếu chủ, hắn đã cho Ôn Bình đủ tôn trọng, bởi vì thực lực Bất Hủ tông đáng giá nhận được sự tôn trọng đó. Hiện tại, bên người hắn cũng không có bất kỳ hộ vệ nào đủ năng lực chống lại Bất Hủ tông. Nhưng như thế không có nghĩa là Ôn Bình có quyền bắt hắn đợi một ngày dưới chân núi, còn cự tuyệt đem thứ vốn là của hắn trả lại cho hắn.

Nếu Ôn Bình đã không muốn xuất ra Mộc Lưu Sa, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy hắn chỉ có thể về Cực Cảnh Sơn trước, để cho phụ thân ra mặt.

Tóm lại, Mộc Lưu Sa nhất định phải đến tay.

Ai dám chống lại hắn đều phải chết!

...

Xích Mục Cự Viên nằm trên cành cây duỗi lưng một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời qua kẽ lá, một lúc lâu sau, bất đắc dĩ bò dậy.

Nằm hai ngày, rốt nó cũng đã tiếp nhận sự thật này rồi.

Nhưng khi nhìn đến cái xẻng bên cạnh, nó vẫn nhịn không được trợn mắt, có loại ham muốn vo viên thứ đáng ghét kia lại, sau đó vứt lên Vân Lam sơn.

Cuối cùng, nó vẫn đứng dậy, cầm xẻng lên, chuẩn bị đi đào hố.

Rắc!

Một xẻng xuống, ân thanh đồ vật gãy vang lên.

Xích Mục Cự Viên sững sờ nhìn một màn trước mắt, lại ngờ vực nhìn mảnh đất dưới chân, nhịn không được mắng:

- Đồ cái xẻng ngu xuẩn, gặp một chút đá vụn cũng gãy?

Được rồi, xẻng chỉ có một cái, lại bị gãy mất.

Dưới cơn nóng giận, Xích Mục Cự Viên dùng hết sức lực nện thẳng một quyền xuống, muốn đập nát cái mảnh đất chết tiệt đã làm gãy xẻng của nó.

Thế nhưng, một quyền này cũng chỉ để lại một cái hố cạn.

- Thứ quỷ gì?

Xích Mục Cự Viên đổi chỗ, lại lần nữa nện xuống một quyền, nhưng vẫn như trước, chỉ để lại một cái hố cạn.

Cái này… Xích Mục Cự viên giận rồi nha!

Thân là Yêu vương, vậy mà lại không đục được một cái hố to.

Rầm!

Rầm!

Liên tục vài chục lần, nhìn mảnh đất phía trước vẫn chỉ lõm xuống một chút, Xích Mục Cự Viên yểu xìu.

Sau khi ý thức được độ cứng rắn của đất, nó bước lên Ngàn tầng thềm đá, vừa đi vừa la lối:

- Đất này sao mà trồng cây hả? Ngươi định chơi bổn vương à?

...

Lại nói đến Ôn Bình, hiện tại hắn đang ở trù phòng, xắn tay kéo nửa thùng nước giếng lên.

Múc một gáo, quơ quơ dưới ánh mặt trời, ngắm nghía làn nước trong vắt sóng sánh một hồi, sau đó ừng ừng uống cạn.

- Nước ngon! - Ôn Bình nhịn không được cảm thán.

Không thể không nói, giếng nước này quả là càng uống càng “khát”, mỗi ngày quy định ba gáo thật sự làm hắn ngứa ngáy trong bụng.

Đúng lúc này, Tần Sơn cũng đi vào trù phòng, nhìn thấy Ôn Bình liền hỏi:

- Tông chủ, hình như ta vừa thấy thiếu chủ Cực Cảnh Sơn, hắn đến Bất Hủ Tông làm gì vậy?

Thấy Tần Sơn có hứng thú với Hàn Vấn, Ôn Bình biết chắc chắn hắn không chỉ ngẫu nhiên đến trù phòng, đảm bảo là đến tìm hắn hóng chuyện.

Bất quá cũng chẳng có gì cần giấu giếm, Ôn Bình nói thẳng:

- Ừm, hắn lên núi tìm ta.

Nghe xong, Tần Sơn vội nói:

- Tông chủ, lão phu thiện ý nhắc nhở ngươi một chút, người của Cực Cảnh Sơn là một đầu hổ, không cần biết bọn họ nói gì, tốt nhất là đừng tin. Bảo hộ lột da thường chẳng có kết quả gì tốt, rất nhiều nhất tinh tông môn hợp tác cùng bọn họ, kết cuc đều chạy không khỏi bị ép cạn kiệt.

Ôn Bình cười cười, lại lần nữa múc một gáo nước, cứ như uống trà, từng ngụm từng ngụm một, vừa uống vừa nói:

- Hắn chế tạo Tuyền Qua Đồ, còn thiếu một tài liệu cuối cùng. Bất quá, thật không khéo, thứ đó bị ta lấy đi rồi, hắn muốn lấy về, nhưng ta chưa cho.

- Tuyền Qua Đồ! Tông chủ, ngươi xác định?

- Cái này có gì mà không xác định.

Nghe Ôn Bình khẳng định như vậy, Tần Sơn rơi vào trầm tư. Tim cũng bất tri bất giác đập nhanh hơn, sinh ra ý nghĩ lập tức trở về Phi Ngư Đảo nghĩ biện pháp.

Tuy là hiện tại Phi Ngư Đảo có hơi áp chế Cực Cảnh Sơn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, cho nên từ xưa đến nay, hai phe chưa bao giờ ngừng tranh đấu.

Tin tức Hàn Vấn chế tạo Tuyền Qua Đồ, người của Phi Ngư Đảo căn bản không biết, chứ đừng nói chi là Hàn Vấn hiện chỉ còn thiếu một tài liệu duy nhất. Đó chính là nói, Tuyền Qua Đồ sẽ nhanh chóng được tạo thành, mà lúc này người của Phi Ngư Đảo vẫn còn mơ mơ màng màng.

Đến lúc đó, Cực Cảnh Sơn xuất hiện một dị mạch môn đồ, trực tiếp đánh vỡ thế giằng co của Cực Cảnh Sơn và Phi Ngư Đảo, trái lại, còn áp chế Phi Ngư Đảo bọn họ.

Tần Sơn lại hỏi tiếp:

- Tông chủ, tài liệu cuối cùng kia thật đúng là trong tay ngươi?

- Ân.

Đúng lúc này, sắc mặt Ôn Bình đại biến.

Trực tiếp ném gáo nước trong tay vào giếng, phóng thẳng đến Ngàn tầng thềm đá.

Đáng tiếc, hắn đã đến chậm.

Trên quảng trường, Thông Huyền Cảnh đi theo Hàn Vấn lên núi đã huyết nhục mơ hồ, chẳng khác nào một đống thịt vụn, chết không thể chết hơn được nữa.

Mà Hàn Vấn thì đang bị Xích Mục Cự Viên nắm đầu xách lên không trung, chớ nói phản kháng, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có.

Cự Viên hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Vấn, tức giận nói:

- Oắt con, trộm Kim Toa Diệp của bổn vương, chạy đi, ngươi chạy tiếp đi.

Ngẩng đầu nhìn con ngươi đỏ thẫm của Xích Mục Cự Viên, Hàn Vấn kinh hãi hét lên:

- Kim Toa Diệp ta trả lại cho ngươi, ngươi muốn gì cứ nói, ta nhất định sẽ làm. Phụ thân ta là tông chủ Cực Cảnh Sơn, có thể cho ngươi hết thảy.

Hiện tại Hàn Vấn đã bị dọa bể mật.

Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến Xích Mục Cự Viên chưa chết, mà đang sống trên Bất Hủ Tông. Vốn đã chuẩn bị rời đi, ai ngờ lại đụng trúng nó.

Xích Mục Yêu Vương đó!

Cho dù là phụ thân hắn cũng chỉ có thể đào tẩu, có lẽ chỉ có thái gia gia - Thông Huyền Cảnh hậu kỳ mới có thể chống lại.

Mà bây giờ nó đang nắm lấy đầu hắn.

Hàn Vấn la hét, sợ hãi, nhưng Xích Mục Cự Viên lại làm như không thấy, ngay khi Ôn Bình định lên tiếng ngăn cản thì nó trực tiếp dùng sức ngắt… xuống.

Rắc!

Hàn Vấn trực tiếp nở hoa.

Sau khi giết chết Hàn Vấn, Xích Mục Cự Viên lại phát tiết uất ức trồng cây lên xác hắn, nhấc chân hung hăng đạp hai cái.

Thấy một màn như vậy, Tần Sơn không còn lời nào để nói.

Vừa nãy còn lo lắng Hàn Vấn chế tạo thành công Tuyền Qua Đồ, Cực Cảnh Sơn có được một dị mạch môn đồ, phá vợ thế giằng co giữa Cực Cảnh Sơn và Phi Ngư Đảo.

Không ngờ là Hàn Vấn hắn không phải vai chính, mà là… vai chết.

Lúc này, Ôn Bình cũng đã bước đến chỗ Hàn Vấn, không đành lòng nhìn cái xác tả tơi trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Xích Mục Cự Viên, lạnh lùng nói:

- Xích Mục, ngươi đang làm gì hả?

- Giết ác tặc!

Xích Mục nhàn nhạt đáp, cứ như thiếu chủ Cực Cảnh Sơn chết trên tay nó chẳng khác nào con muỗi.

Ôn Bình thật sự hết cách với tên này.

Bất quá, một khắc sau, ánh mắt hắn rơi vào thanh sắc tàng giới trên ngón tay Hàn Vấn.

Bình Luận (0)
Comment