Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 146 - 【Vip】 Nhiệm Vụ Lịch Lãm

【VIP】 Nhiệm Vụ Lịch Lãm 【VIP】 Nhiệm Vụ Lịch Lãm

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ôn Bình không có lặp tức động thủ nhặt nó lên, mà lạnh giọng hướng về phía Xích Mục Cự Viên nói:

- Xích Mục, ai cho phép ngươi tùy tiện giết người tại Bất Hủ Tông? Cây trên Vân Lam sơn ngươi đã trồng hết chưa?

- Đất trên ngọn núi này quá cứng, bản vương căn bản không đào được. Xẻng vừa đào một cái liền gãy nát, bản vương dùng nắm đắm nện cách nào cũng không nát, thật sự là “gặp quỷ mà”. Khó trách ngươi muốn ta trồng cây ở Bất Hủ Tông 300, đừng nói 300 năm, dù là 500 cũng không thể nào trồng hết tất cả cây ở đây.

Nói xong, Xích Mục Cự Viên ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía tàng giới của Hàn Vấn.

Thấy thế, Ôn Bình liền nói:

- Ngươi định làm gì nữa?

Xích Mục Cự Viên cười ra tiếng:

- Kim Toa Diệp của bổn vương chắc chắn ở trong tàng giới của tên tiểu tử này, vốn cho rằng không tìm lại được nữa, không ngờ tên nay lại chui đầu vào lưới, tự đưa đến cửa.

Ngay khi Xích Mục sắp chạm vào tàng giới, Ôn Bình dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay gỡ tàng giới xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của Xích Mục, lạnh lùng nói:

- Hôm nay ngươi mới phát hiện đất cứng? Ý là hai ngày nay ngươi vẫn luôn lười biếng?

Nghe được lời của Ôn Bình, tim Xích Mục Cự Viên “lộp bộp” một cái, dở khóc dở cười nặn ra một nụ cười méo xệch.

Sao nó lại quên chuyện này đi nhỉ.

Tên tiểu tử này nói nếu làm biến sẽ đem nó cho Giao Long ăn.

Xích Mục Cự Viên vội giải thích:

- Không phải… Bổn vương trước thích ứng với cuộc sống mới, quen thuộc với mọi người đã, hơn nữa, muốn chuyển mấy cái cây… gãy kia cũng cần có thời gian mà. Hôm nay ta mới xắn tay áo lên đào hố, trồng cây.

Nhưng Ôn Bình lại tỏ vẻ không hề nghe thấy, quay người, hướng về phía Cáp Cáp hô:

- Cáp Cáp, bắt Hầu tử này lại cho ta, trực tiếp mang đến làm bữa tối cho Giao Long.

Nghe thấy thế, Xích Mục Cự Viên nhịn không được thầm mắng hai câu, lên án Ôn Bình bất cận nhân tình.

Một cái Yêu vương như nó giúp hắn ta trồng cây, chỉ lười có hai ngày mà thôi, vậy mà một hai đòi bắt nó cho Giao Long ăn.

Nhìn chó săn từng bước đến gần, Xích Mục Cự Viên nhếch môi cười, ngượng ngùng nhưng không mất lễ phép, sau đó lập tức chui tọt vào rừng, biến mất sau những gốc cây gãy.

Không chạy còn may, vừa chạy đã hoàn toàn vứt chuyện của Kim Toa Diệp ra sau đầu.

Cáp Cáp định đuổi theo thì bị Ôn Bình gọi giật lại:

- Đừng đuổi theo.

Dứt lời, hắn vung tay, một đầu hỏa long đánh về phía thi thể của Hàn Vấn, trong chớp mắt, trên mặt đất chỉ còn một đống tro tàn.

Nhìn thấy một màn này, Tần Sơn không khỏi chắc lưỡi. Thiếu chủ Cực Cảnh Sơn nha, là một đại nhân vật ở Đông Hồ đấy, lại cứ như vậy chết ở Thương Ngô Thành. Bất quá, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước, sáu vị cường giả Thông Huyền Cảnh chết dưới tay Bất Hủ Tông, thậm chí ngay cả Yêu vương cũng bị thu phục, nói chung… Tần Sơn đã học xong cái gọi là “bình tĩnh đối mặt”.

Chợt, hắn đưa mắt quét về phía tàng giới trên tay Ôn Bình.

Đương nhiên, Tần Sơn cũng không cho rằng tất cả tài liệu dùng để chế tác Tuyền Qua Đồ đều nằm trong cái tàng giới kia, nhiều thiên tài địa bảo như vậy, nếu tìm được, chắc chắn Cực Cảnh Sơn sẽ giấu kĩ như mèo giấu c.. ấy.

Đáng tiếc, đến lúc hắn phát hiện ra sai lầm của mình thì đã trễ…

Cực Cảnh Sơn đã thu thập gần đủ thiên tài địa bảo dùng để chế tác Tuyền Qua Đồ, chỉ còn thiếu Kim Toa Diệp của Yêu vương cùng thứ trong tay Ôn tông chủ… Giờ thì hay rồi, tất cả đều nằm trong tay Ôn tông chủ.

Không có hai thứ này, Cực Cảnh Sơn lấy đâu ra cơ hội áp đảo Phi Ngư Đảo?

...

Sau khi trở lại Thính Vũ Các, Ôn Bình dựa theo phương pháp của hệ thống để mở vô chủ tàng giới.

Đồng thời, thông qua giới thiệu của hệ thống, hắn đã phần nào hiểu rõ về tàng giới.

Một cái tàng giới luận về giá trị thực tế… Khoảng mười vạn kim tệ.

Còn nếu nói đến giá trị sử dụng thì… Lớn lắm.

Bên trong là một không gian gần 10 mét vuông, có thể chưa vật phẩm, hơn nữa, vật phẩm được cất giữ trong đó rất an toàn, bởi lẽ tàng giới nhận chủ. Dù cho có bị trộm thì tên trộm cũng không cách nào mở ra được, chưa kể, chủ nhận còn có thể cảm ứng vị trí của nó.

Bất quá, sau khi chủ nhân chết, tàng giới sẽ trở thành vật vô chủ, chỉ cần có thể khiến nội khí phòng ra ngoài thì sẽ mở được nó.

Ôm trong lòng một phần hi vọng, Ôn Bình dùng ý thức phóng xuất tất cả đồ trong tàng giới ra.

Đầu tiên, trong tầm mắt xuất hiện một đống kim phiếu, độ khoảng 100 tấm, mỗi tấm 1000 kim, nhiều đến mức khiến Ôn Bình hoa cả mắt.

Cẩn thận nhẩm tính hẳn là gần mười vạn kim. Ngoại trừ kim phiếu, bên trong tàng giới còn có một vài cái hộp, hầu hết đều được chế tác bằng thúy ngọc.

Thúy ngọc dùng để chế tác mỗi một cái hộp như thế có tính chất nhẵn mịn, thông thấu, màu sắc tươi sáng, thuần khiết, sáng lóng lánh, chất liệu dày dặn.

Lúc trước, khi Ôn Bình còn là một gã công tử ăn chơi đã mua không ít ngọc, loại rẻ nhất cũng phải một 1000 kim một khối.

Chỗ này có đến 13 cái hộp ngọc, vậy chẳng phải là 1 vạn 3000 kim sao?

Lại nói, dùng ngọc tốt như vậy để chế tác hộp đựng chỉ có hai khả năng. Một là vung tiền nhằm thể hiện thân phận của mình, hai chính là dùng để bảo tồn thiên tài địa bảo.

Hiển nhiên, Ôn Bình thích khả năng thứ hai nhiều hơn.

Mở cái hộp ngọc đầu tiên ra, khóe miệng Ôn Bình nhếch cao, lộ ra nụ cười tươi rói.

Lại mở cái thứ hai, rồi cái thứ ba.

Đến khi mở cái hộp thứ tư, thấy được Kim Toa Diệp, Ôn Bình cười đến không ngậm được một, lập tức mở hết tất cả số hộp còn lại.

- Tên này lại đem tất cả thiên tài địa bảo có được đặt trên người mình?

Ôn Bình vốn không nghĩ sẽ có chuyện như vậy, hắn chỉ mong lấy được Kim Toa Diệp xem như là hời lắm rồi. Dù sao thì nó chính là mấu chốt để Xích Mục Cự Viên đột phá cảnh giới, nắm giữ nó, đối với việc khống chế Cự Viên kiệt ngạo bất tuân kia càng thêm ổn thỏa.

Nhưng ngờ đâu, lần này xem như trúng độc đắc, trời đưa đất đẩy thế nào mà Xích Mục Cự Viên lại làm ra một chuyện vô cùng tốt.

Ngay khi hắn còn đang vui mừng, âm thanh hệ thống lại vang lên:

- Kí chủ có thể thu thập một phần Mộc Lưu Sa, dùng nó để chế tạo Tuyền Qua Đồ, đến lúc đó, bản thân ngài sẽ có được hai loại dị mạch.

- Làm như vậy không khiến dị mạch xung đột sao?

- Địa Ngục Hỏa đã dung hợp làm một thể với Kí chủ, nó thuộc về bản thân ngài. Tuyền Qua Đồ là ngoại vật, xem như là thứ ngoài thân, chỉ cần không sử dụng cả hai cùng một lúc thì tự nhiên sẽ không xung đột.

- Cái này xem như là kiếm lợi lớn nha.

Nói xong, Ôn Bình càng cười sáng lạn.

Nếu thật sự có thể tìm đượcMộc Lưu Sa, vậy thì hắn sẽ có thể trở thành Thông Huyền Cảnh song dị mạch. Đó chính là thần thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi đấy!

Trong khi đang ngồi mơ tưởng, Ôn Bình lơ đãng liếc thấy một thứ nằm lẫn trong đống kim phiếu - Một tấm lệnh bài màu xám bạc có khắc hai chữ Thập Tú. Ôn Bình đoán đây hẳn là Thập Tú Lệnh mà Hàn Vấn nhắc đến.

Nhặt Thập Tú Lệnh lên, Ôn Bình cẩn thận xem xét.

Đột nhiên, trước mắt hiện ra một giao diện: Hoàn thành kiến tạo phi chu.

Nhưng Ôn Bình còn chưa kịp đọc xong mấy chữ trước mặt thì âm thanh hệ thống lại vang lên.

- Tuyên bố nhiệm vụ!

- Lịch lãm Hoàng Lê thành: Thế giới bên ngoài vô cùng to lớn, danh Bất Hủ Tông mới chỉ gói gọn trong Thương Ngô Thành, nên đi ra ngoài tuyên truyền một chút, để cho càng có thêm nhiều người biết đến Bất Hủ Tông.

- Lần lịch lãm này có thể mang theo hai người, là đệ tử hoặc trưởng lão đều được, ba người cùng tiến hành mười ngày lịch lãm.

- Mục tiêu nhiệm vụ: Khiến cho 1 vạn người tại Hoàng Lê thành biết được sự tồn tại của Bất Hủ Tông.

- Phần thưởng: Mở khóa khu vực kiến tạo bất kỳ. Trường Mạch Công thăng cấp Huyền cấp hạ đẳng công pháp.

- Đến rồi, đến rồi!

Ôn Bình thật sự không còn lời nào để nói. Hôm nay quả là song hỷ lâm môn, trước lấy được tất cả thiên tài địa bảo của Hàn Vấn, khả năng có được song dị mạch, giờ có thêm nhiệm vụ mới, hơn nữa, phần thưởng lại phong phú đến hãi nhân.

Mở khóa khu vực kiến tạo bất kỳ thì khỏi bàn rồi, thứ này lúc nào mà chẳng trân quý?

Thăng cấp Trường Mạch Công đến Huyền cấp? Đây chính là chuyện khiến Ôn Bình cao hứng nhất.

Huyền cấp công pháp.

Có biết đó là khái niệm gì không?

Tu luyện Huyền cấp công pháp sẽ gia tăng thực lực? Cái này khỏi phải nói nữa. Thứ đáng trân quý nhất nằm ở chỗ nó chính là mấu chốt trên con đường tu hành của Thông Huyền Cảnh hậu kỳ. Có rất nhiều tu sĩ Thông Huyền Cảnh hậu kỳ đều dừng lại ở chỗ này.

Vì sao hả?

Thì bởi vì bọn họ không có được Huyền cấp công pháp.

Thứ đồ chơi này thông thường là bảo vật trấn phái của tam tinh tông môn, không phải trưởng lão, không phải tông chủ... Bất truyền.

Bình Luận (0)
Comment