Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Phần thưởng nhiệm vụ quả thật rất mê người, chỉ có điều địa điểm hoàn thành nhiệm vụ có hơi xấu hổ một chút. Ôn Bình hắn vừa giết năm vị Thông Huyền Cảnh của Bách Tông Liên Minh Hội, đoán chừng người ta còn đang bàn bạc xem nên cho hắn chết kiểu gì. Hiện tại hệ thống chết bầm kia lại bảo hắn đến Hoàng Lê Thành rêu rao danh tiếng... Sao lại có cảm giác tìm ngược ấy nhỉ?
Bất quá, Ôn Bình thích loại cảm giác này.
Đối với Hoàng Lê thành, Ôn Bình có vài phần hiểu rõ. Khi còn bé, từ miệng phụ mẫu, hắn biết được một vài thứ. Tòa thành này là trung tâm của Đông Hồ, cũng là thành trì lớn nhất. Lớn bao nhiêu thì Ôn Bình không biết, nhưng theo như phụ mẫu nói, ít nhất nó cũng gấp 20 lần Thương Ngô Thành. Từ cửa đông thành muốn đi đến cửa tây phải mất cả buổi chứ chẳng chơi. So với Hoàng Lê Thành, Thương Ngô Thành chẳng khác nào một cái thôn nhỏ.
Ôn Bình thu hết tất cả hộp ngọc vào tàng giới, sau đó thông qua hệ thống kiểm tra toàn bộ kim phiếu có được lần này. Tổng cộng 10 vạn 5000 ngàn 700 kim. Thăng cấp Thính Vũ Các cần 30 vạn kim.
Ôn Bình dự định thăng cấp chủ điện hoặc là khu Ký Túc Xá.
Chủ điện là mặt bài, khu Ký Túc Xá nếu thăng cấp sẽ có thêm phòng. Từ sau khi Hoàn Sơn vào ở, Ký Túc Xá đã đầy, nếu lại có thêm đệ tử thì đào đâu ra chỗ ngủ?
Bất quá, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng Ôn Bình quyết định đợi sau khi lịch lãm về hãy tính đến chuyện này.
Chạng vạng tối, Ôn Bình thu thập tất cả những thứ cần dùng vào tàng giới, sau đó triệu tập mọi người cùng nhau ăn cơm chiều. Hơn nữa, hắn còn rót cho mỗi người một chén nước giếng. Bởi vì tu sĩ thường sẽ cách một khoảng thời gian ngắn không uống nước, cho nên dường như không ai phát hiện chỗ ảo diệu của giếng nước, khi thấy nước trên bàn, cả đám cũng chỉ vô thức ngửi ngửi vài cái.
- Ta còn tưởng là rượu chứ. - Tần Sơn cười, lộ ra bộ dáng tửu quỷ.
Hoàn Sơn biết thứ này, liền nhanh chóng bưng lên uống, vừa uống vừa nói:
- Tông chủ, hôm nay mọi người tụ họp vui như vậy, ta có thể uống thêm một chén nước không vậy?
- Không được. - Ôn Bình đáp.
Đám người đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, ngây ra như phỗng, không hiểu tại sao Hoàn Sơn lại đòi uống thêm một chén nước.
Dương Nhạc Nhạc cầm lấy cái chén của mình, ngửi ngửi một hồi, phát hiện không có gì dị thường, hắn hiếu kỳ nhấp một ngụm, sau đó lập tức kinh hô:
- Đây là nước? Sao lại uống ngon như vậy?
Hoàn Sơn đứng bên cạnh đáp:
- Đúng vậy, là nước, là nước trong cái giếng cạnh nhà bếp.
Lúc này, Hoài Diệp cũng bưng chén sứ lên, nhấp một ngụm. Đã có hai người làm chuột bạch, cả hai đều khen ngon, hiển nhiên những người khác cũng thấy hiếu kỳ, lập tức nhao nao bưng chén của mình lên, uống thử một ngụm.
Nhưng... Uống một phát lại hoàn toàn không dừng được.
Tần Mịch vừa uống vừa cảm thán:
- Nước này uống ngon thật, vừa vào miệng cảm thấy cả người linh hoạt hẳn lên.
Nhưng mà vẫn còn chưa thỏa mãn thì nước trong chén đã cạn.
Tần Mịch vội đứng dậy, nói:
- Ta muốn uống chén nữa, lần đầu uống nước mà thấy ngon như vậy đấy. Các ngươi có muốn không? Ta lấy giúp mỗi người một chén.
Nói xong, hắn quét mắt nhìn mọi người.
Đám người không hẹn cùng gật đầu.
Lúc thấy Tần Mịch đứng lên, Hoàn Sơn liền mở miệng:
- Tần sư huynh, đừng nghĩ nữa, nước này mỗi ngày chỉ được uống một gáo.
- Là nước thôi mà, ai dám quy định mỗi ngày chỉ được uống một gáo?
- Ta. - Ôn Bình đáp.
Nghe thấy Ôn Bình lên tiếng, Tần Mịch bất đắc dĩ ngồi xuống, đắng chát nói:
- Tông chủ à, nước này cũng không được uống nhiều một chút à?
- Đương nhiên không thể. Ngày sau, các người chỉ có thể uống mỗi ngày một gáo linh thủy, uống sang gáo thứ hai, nó sẽ lập tức trở thành nước bình thường. Sau một ngày tu luyện mệt mỏi, một gáo linh thủy đã đủ để các ngươi trở nên linh hoạt gấp trăm lần.
Ôn Bình không nói tiếp vấn đề nước nôi, vẫy vẫy tay, bàn sang chuyện khác:
- Ngồi xuống hết đi. Hôm nay ta gọi mọi người tề tựu đến đây là có chuyện muốn tuyên bố. Ngày mai ta sẽ rời khỏi Bất Hủ Tông mười ngày, làm một chuyến lịch lãm đến Hoàng Lê thành, trong các ngươi, ai muốn đi cùng ta thì giơ tay lên.
Dương Nhạc Nhạc lên tiếng đầu tiên, bất quá, hắn không hiểu vì sao tông chủ lại đột nhiên muốn đến Hoàng Lê thành:
- Tông chủ, Hoàng Lê thành cách chúng ta rất xa.
Hoài Diệp cũng gật đầu:
- Này... Không muốn đi cho lắm. Quá xa!
Bọn Tần Sơn cũng nghĩ muốn ở lại Bất Hủ Tông hảo hảo tu hành, không hề có ham muốn đến Hoàng Lê thành gì đó du ngoạn. Hơn nữa, đi đến Hoàng Lê thành mười ngày, vậy chẳng phải thời gian đi và về mất hơn một, hai tháng hay sao?
Tần Sơn đứng bên cạnh nhíu mày, nói:
- Tông chủ, ngươi... Vừa giết năm vị Thông Huyền Cảnh đến từ Hoàng Lê thành, giờ ngươi còn đi đến đó?
- Lịch lãm thôi mà, đâu phải đi tìm bọn họ đánh nhau. - Ôn Bình thấy không có ai xung phong, chỉ toàn là cự tuyệt, hắn đành áp dụng chính sách cứng rắn. - Như vậy đi, Nhạc Nhạc, ngươi lấy một chiếc đũa, xoay hai lần, đầu đũa chỉ vào ai thì người đó theo ta đến Hoàng Lê thành.
- Ân. - Dương Nhạc Nhạc gật đầu.
Cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, sau đó dọn ra một không gian chính giữa bàn, vung tay, chiếc đũa bắt đầu xoay tròn.
Sau một khắc, đám người nở nụ cười.
Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn đầu đũa chĩa về phía mình, cười khổ không thôi.
Ôn Bình lại nói:
- Còn một lần nữa, mau xoay đi.
Dương Nhạc Nhạc chỉ đành nhận mệnh gật đầu, sau đó liếc nhìn Triệu Tinh, lúc xoay đũa giảm đi một phần khí lực. Sau khi buông tay thì tranh thủ cầu nguyện đầu đũa chĩa về phía Triệu Tinh, bất quá, không như hắn mong muốn.
Đầu đũa dùng lại trước mặt ngọc diện thư sinh - Vân Liêu.
Thấy là mình, chân mày Vân Liêu nhíu chặt, bất quá lại không nói gì.
Ôn Bình không để tâm đến bộ dạng khổ sở của hai người, nói:
- Đêm nay các ngươi thu thập một thoáng, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát. Những người khác tu hành theo thường lệ, ai muốn vào Thập tầng tháp thì tính trước xem trong mười ngày này mình sẽ vào mấy lần. Tần trưởng lão, ngươi phụ trách thu phí vào Thập tầng tháp, sáng mai đưa cho ta. Đúng rồi, nếu có người xâm phạm, đi gọi Xích Mục Yêu Vương ra mặt. Nếu nó không muốn ra thì bảo nó tắm rửa chờ sẵn, ta về sẽ tiễn nó đi gặp Giao Long.
Tần Sơn gật đầu, thấy Ôn Bình đã quyết, hắn cũng không tiện nói gì thêm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đều tán đi. Ôn Bình bỏ ra 2000 kim mua cuốc chim cùng xẻng trong thương điếm (1) nội trí của Phòng kiến tạo phi chu, bảo Triệu Dịch mang chúng đến cho Xích Mục Cự Viên. Kế đó xử lý những chuyện khác của tông môn, loay hoay một hồi thì trời sáng.
(1) Lúc trước sử dụng là Thương thành, nhưng giờ ta thấy thương điếm có vẻ hợp lý hơn nên sửa lại nhé các đạo hữu.
Trời tờ mờ sáng, mọi người không đi tu luyện mà tụ tập ở quảng trường để tiễn biệt Dương Nhạc Nhạc cùng Vân Liêu.
Dù sao chuyến này đi cũng phải mất một, hai tháng.
Dương Hề đứng bên cạnh cười hề hề nói:
- Nhạc Nhạc, thuận buồm xuôi gió, không sao đâu, chờ sau khi ngươi trở về, ta đã là Luyện thể bát trọng.
- Cút! - Dương Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn nàng, khiến mọi người bật cười ha hả.
Xác thực, chuyến đi này sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian tu hành, nhưng Dương Nhạc Nhạc chỉ có thể nuốt đắng mà thôi.
Lúc Ôn Bình xuất hiện, Dương Nhạc Nhạc lập tức mang tay nải chạy đến, mở miệng nói:
- Tông chủ, ta vừa xuống núi mua vài thớt Phong lưu mã thượng đẳng, có thể rút ngắn thời gian đến Hoàng Lê thành ít nhất mười ngày đấy.
Ôn Bình nhàn nhạt đáp:
- Không cần Phong lưu mã.
Dương Nhạc Nhạc liền nói:
- Chẳng lẽ chúng ta ngồi xe ngựa? Tông chủ, xe ngựa đi rất chậm... Khả năng là mất nửa năm cũng không cách nào từ Hoàng Lê thành trở về.
Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười, bất quá nói thật, nếu như không có sự tồn tại của Phòng kiến tạo phu chi, biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến cho chuyến đi này chỉ có thể là Phong lưu mã. Thế nhưng hiện tại so sánh với phi chu, Phong lưu mã khác nào lão rùa già?
Kế đó, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Nhạc Nhạc cùng Vân Liêu, nói:
Dương Nhạc Nhạc gật đầu đi theo. Những người khác tự nhiên cũng đuổi theo, cùng nhau đi đến Nhiễu Sơn.
Lúc đi đến phía sau Sân Hung Thú Thí Luyện, Dương Nhạc Nhạc giơ ngón tay chỉ phía trước:
- Đó là thứ gì?
Ngay lập tức, tiếng nghị luận của đám người vang lên.
- Thuyền?
- Chỗ này từ khi nào có một chiếc thuyền vậy hả?
- Chiếc thuyền này đẹp quá nha, còn có tên nữa. Vân Ẩn Hào?
Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc chỗ này làm sao lại có thuyền, Ôn Bình lên tiếng:
- Cáp Cáp, Vân Trưởng Lão, Nhạc Nhạc, các ngươi lên trước đi.
- Hả? - Dương Nhạc Nhạc có hơi không rõ lắm.
Bất quá, Cáp Cáp lại rất nhanh, chỉ hai bước đã phóng từ bậc thang lên thẳng boong thuyền, sau đó đứng trên boong thuyền, hướng về phía mọi người, cao hứng sủa vài tiếng.
Sau khi hai người Dương Nhạc Nhạc lên thuyền, Ôn Bình quay sang dặn dò mọi người:
- Mười ngày này hảo hảo tu hành.
Dứt lời, hắn cũng cất bước đi lên boong thuyền.
- Khởi.
Chữ này vừa ra, phi chu thu hồi thang, sau đó từ từ rời khỏi mặt đất, bay lên trời.