Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 148 - 【Vip】 Đua Tốc Độ Trên Không Trung

【VIP】 Đua Tốc Độ Trên Không Trung 【VIP】 Đua Tốc Độ Trên Không Trung

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Kế đó, Ôn Bình đứng ở mạn thuyền, dặn dò:

- Tần trưởng lão, mười ngày sau ta sẽ trở về đúng giờ, bọn họ trước giao cho ngươi.

Tần Sơn gật đầu, nhìn một màn trước mắt, âm thần kinh hãi.

Dương Hề thì lập tức hét lên:

- Thuyền bay lên rồi!

Thét xong, nàng theo bản năng lui về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn chiếc thuyền trước mắt chầm chậm bay lên không trung.

Loạn mất rồi.

Thuyền biết bay?

Cái này là chuyện thần thoại à?

Tần Sơn xem như bình tĩnh, chỉ thì thào tự nói, dù sao hắn cũng đã kinh lịch nhiều thứ:

- Khó trách không dùng Phong lưu mã, có một chiếc thuyền bay cỡ như vậy, hơn nữa còn dám tuyên bố trong vòng 10 ngày đi về Hoàng Lê thành, tốc độ này...

Tần Sơn sống trăm năm, tự nhiên thấy sóng gió không sợ hãi, nhưng bọn Tần Mịch thì lại khác.

Thuyền biết bay còn chưa nghe qua đâu, chứ đừng nói chi là ngồi lên nó đi xa.

- Oa, sớm biết như vậy ta đã giơ tay rồi. - Hoài Diệp cảm thán nói.

- Đúng vậy. Tông chủ sao lại không nói sớm là sẽ đi thuyền bay hả, ta cũng muốn bay lên trời... - Dương Hề mang theo vẻ mặt đau khổ, tiếc hận.

Mặc dù thời gian tu luyện quý giá, nhưng ngồi thuyền bay có thể đến Hoàng Lê thành và về trong vòng mười ngày. Thời gian mười ngày vốn cũng không làm được gì nhiều.

Trong lúc mọi người còn đang tiếc hận, phi chu đã chạm vào tầng mây.

Nhìn thấy một màn này, đám người lại bắt đầu nhao nhao nghị luận.

- Thoáng cái đã nhìn không thấy rồi hả?

- Tốc độ này cũng quá nhanh đi.

- Oa, ta thật hối hận vì sao lại không giơ tay. - Dương Hề ôm đầu ngồi xổm xuống, vẻ mặt đắng chát.

Lại nói đến trên phi chu, Dương Nhạc Nhạc đứng tựa ở mạn thuyền, nắm chặt lan can, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Bất quá, đây là lần đầu hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên trên mặt vẫn mang theo vài phần sợ hãi.

Vốn cảm thấy đi cùng tông chủ đến Hoàng Lê thành chuyến này xem như lỗ vốn, làm lãng phí một khoảng thời gian tu luyện rất lâu, sợ là đến khi hắn trở về, thực lực mọi người đều đã vượt xa hắn...

Nhưng nào có ngờ lại được ngồi thuyền bay cơ chứ?

Chỉ với việc này, một tháng không tu luyện có là gì?

Bảo hắn một năm không tu luyện hắn cũng bằng lòng.

Thứ hỏi dưới gầm trời này, có mấy ai được ngồi thuyền bay như hắn?

Đúng lúc này, Ôn Bình mở miệng nói:

- Có lẽ đến trưa sẽ đến Hoàng Lê thành, phía trong có phòng nghỉ, nếu các ngươi muốn, có thể vào đó nghỉ ngơi một chút.

Vân Liêu cùng Dương Nhạc Nhạc đồng thời gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Gật đầu là tỏ vẻ “đã biết”, còn lắc đầu ý nói bản thân không muốn nghỉ ngơi.

Chợt, bọn họ xoay người, vịn mạn thuyền, vẻ mặt hưng phấn nhìn cảnh tượng bên ngoài, bộ dạng “ông đây nhất quyết không đi đâu cả”.

Xuyển qua biển mây, qua núi sông.

Nhìn xuống, toàn cảnh Đông Hồ thu vào tầm mắt, phòng ốc, thành trì trở nên bé nhỏ tựa con kiến.

Nhìn một hồi, Dương Nhạc Nhạc hưng phấn hô:

- Tông chủ, Vân Trưởng Lão, không nhìn thấy Thương Ngô Thành nữa rồi.

Lúc này, Vân Liêu cũng ngoảnh đầu nhìn:

- Ta xem thử... Cái thuyền bay này không ngờ lại đi nhanh như vậy, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy Thương Ngô Thành nữa rồi.

Thấy thế, Ôn Bình cười cười rồi giải thích:

- Thứ này gọi là phi chu.

- Phi chu!

- Tên hay.

Hai người đồng thời tán thưởng.

Một lát sau, Vân Liêu quan sát mặt đất một hồi, đột nhiên, nét mặt hắn vừa sợ hãi vừa vui mừng. Bởi vì hắn thấy được biểu tượng của Tinh Duyệt Thành - Bát Tự hà - dòng sông hình chữ “bát” bao bọc bên ngoài Tinh Duyệt Thành.

Thấy thế, Vân Liêu nhịn không được cảm thán một câu:

- Lúc trước ta đến Thương Ngô Thành phải mất hơn một tháng, đi mấy trăm dặm, gặp bao nhiêu là trắc trở, cũng trải qua không ít hiểm cảnh sinh tử. Thế mà phi chu này trong chớp mắt đã bay về Tinh Duyệt Thành.

- Vân Trưởng Lão, nguyên lai nhà của ngươi ở Tinh Duyệt Thành. - Dương Nhạc Nhạc cười nói, sau đó lập tức chỉ về phía đàn thú đan di chuyển bên dưới, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn. - Oa, thật nhiều hung thú hội tụ... Nhiều lắm luôn, cái này ít nhất phải hơn vạn con đấy... Chúng định đi đâu?

Ôn Bình giải thích:

- Chúng di cư. Khi điều kiện khí hậu của một nơi không còn phù hợp nữa, cả tộc đàn sẽ tìm đến chỗ ở mới có điều kiện sống thích hợp hơn.

Dương Nhạc Nhạc hào hứng nói:

- Nguyên lai không phải chúng vĩnh viễn ở trong rừng rậm.

- Bây giờ ngươi thấy không phải rừng rậm, mà là bình nguyên.

- Bình nguyên? - Dương Nhạc Nhạc vẻ mặt mờ mịt.

Thấy thế, Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười.

Quả nhiên, thế giới lớn như vậy, vẫn là nên đi ra ngoài nhìn một chút.

Cái thế giới này lại không có TV, nếu như không tự thân đi, thật đúng là ngay cả bình nguyên cũng không biết.

Đến lúc đó, thực lực cường đại thì như thế nào?

Đúng lúc này, Cáp Cáp đứng trên boong thuyền bỗng nhiên sủa vang. Vân Liêu lập tức nhìn theo hướng Cáp Cáp sủa, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã giật mình.

Phía trước có một hung thú Dực tộc.

Bầu trời vốn chính là lãnh địa của chúng, phi chu đi qua nơi này, chúng nhất định sẽ công kích.

Vân Liêu liền nói:

- Tông chủ, phía trước có hung thú Dực tộc, trời sinh tính tình tàn bạo, chúng ta nên đi vòng qua thì hơn.

Ôn Bình cười nói:

- Không cần sợ, phi chu này có thể chống lại công kích của đại yêu Thông Huyền Cảnh hậu kỳ, một cái hung thu Dực tộc nho nhỏ mà thôi, nó nên né chúng ta mới phải.

- Được rồi!

Vân Liêu chậm rãi trấn an trái tim đang nhảy loạn của mình.

Hắn nên sớm nghĩ đến, thuyền có thể bay lên trời thì hà cớ gì phải sợ đám chim chim cò cò này chứ?

Cùng lúc đó, một thiếu niên đang ngồi trên lưng hung thú Dực tộc bay phía trước đột nhiên quay đầu lại, bởi vì hắn cảm giác được phía sau mình có động tĩnh. Vừa quay đầu, nhìn thấy một chiếc thuyền bay, hắn kinh ngạc không thôi, vỗ vỗ bả vai nam nhân trung niên phía trước, nói:

- Phụ thân, nhìn xem kia là vật gì? Sao thuyền lại có thể bay lên trời?

Nam nhân trung niên không kiên nhẫn quay đầu lại, lạnh giọng mắng:

- Thuyền sao có thể lên trời được?

Nói xong, vốn còn tưởng con mình lại ẩu tả, thế nhưng vừa ngoảnh đầu nhìn lại, hắn không khỏi ngây ra.

Thật sự là một chiếc thuyền.

Thuyền lên trời?

Cái này cũng có hơi Thiên phương dạ đàm (1) quá nha?

(1) Thiên Phương là dùng để chỉ các nước Ả rập. Cụm từ này muốn ý muốn nói đến loạt chuyện Ngàn lẻ một đêm, nghĩa trong câu là để chỉ sự việc phi lí, không có thật, giống như truyện cổ tích.

Ngay khi hai người còn đang kinh ngạc, phi chu đã từ đằng xa nhanh chóng tiếp cận bọn họ.

Cảm nhận được tốc độ khủng khiếp của chiếc thuyền bay kia, thiếu niên không nhịn được cảm thán:

- Phụ thân, cái thuyền này không chỉ biết bay, mà nó còn bay rất nhanh.

Nam nhân trung niên nhíu chặt lông mày, thì thào tự nói:

- Đây rốt cuộc là thứ gì, chẳng lẽ đến từ bên ngoài Đông Hồ?

Phi chu tiến lên, sau khi đến gần, Dương Nhạc Nhạc nhìn thấy cánh chim khổng lồ trước mắt, hưng phấn nói:

- Vân Trưởng Lão, phía trên còn có hai người.

Vân Liêu thầm kinh hãi, bởi vì rất ít khi nghe thấy đại yêu Dực tộc nguyện ý chở người nha.

- Dực tộc nhìn như bồ câu này vậy mà lại chở theo hai người, xem ra hai người này không đơn giản đâu.

Dương Nhạc Nhạc mới mặc kệ bọn họ có đơn giản hay không, vừa cười vừa nói:

- Vân Trưởng Lão, ngươi nhìn sao lại ra nó là bồ câu vậy.

- Giống thôi.

- Ha ha, ngài nói vậy thì là vậy đi. Không riêng gì bộ dáng, ngay cả tốc độ phi hành cũng y hệt, quá chậm, đi trước chúng ta một khoảng xa như vậy mà thoáng cái đã bị chúng ta đuổi kịp.

Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc cúi đầu, tựa ở mạn thuyền, say sưa nhìn con “bồ câu” kia từ từ bị bỏ lại phía sau.

Bọn họ thật sự không biết lời của mình đã rơi vào tai người ngồi phía sau Dực tộc khổng lồ kia.

Nam nhân trung niên giận dữ nhìn Tuyết Ưng phía dưới mình mặt ủ mày chau, thoáng cái, mặt hắn lạnh xuống.

Đây chính là Đại yêu Tuyết Ưng - Thông Huyền Cảnh sơ kỳ, đồng thời cũng là mặt bài của nhị tinh tông môn Thiên Diệp tông. Toàn bộ Đông Hồ chỉ có một đầu như vậy, vẫn luôn là vốn liếng để tông chủ hắn khoe khoang với các tông môn khác. Giờ lại bị người ta nói thành bồ câu, hơn nữa còn không riêng gì bộ dáng, ngay cả tốc độ phi hành cũng y hệt. Chuyện này có thể nhẫn nhưng không thể nhục.

- Mau đuổi theo! Bổn tông chủ muốn nhìn xem là người phương nào dám vũ nhục Tuyết Ưng của ta.

Tức giận, tốc độ Tuyết Ưng đột nhiên tăng nhanh.

Đứng trên phi chu, Dương Nhạc Nhạc kinh hỉ nhìn khoảng cách giữa thuyền bay của mình và Tuyết Ưng ngày càng gần, hắn liền quay sang nói với Ôn Bình:

- Tông chủ, hình như con bồ câu kia đuổi theo.

Nghe được lời của Dương Nhạc Nhạc, Ôn Bình vội quay đầu nhìn lại.

Thấy đối phương càng lúc càng gần, hắn cười cười, nói:

- Đuổi theo? Định đua tốc độ hả? Ta chơi với ngươi.

Dứt lời, vốn muốn duy trì tốc độ chậm để ngắm phong cảnh, lúc này, Ôn Bình lập tức bỏ qua ý niệm này.

Tâm niệm vừa động, tốc độ của phi chu lập tức tăng lên, vốn Tuyến Ưng đã tiếp cận đuôi thuyền, thoáng cái bị bỏ lại một khoảng xa.

Thấy thế, Ôn Bình có hơi thất vọng:

- Ai, quá chậm.

Vừa nói xong, Dương Nhạc Nhạc lại hô:

- Tông chủ, nó lại tăng tốc nữa rồi.

- Còn không nhận thua?

Lần này, Ôn Bình không thèm quay đầu nhìn, trực tiếp xuất ra tốc độ cao nhất của phi chu.

Vèo!

Phi chu nhanh chóng biến mất trước mặt Tuyết Ưng.

Thấy chiếc thuyền bay phía trước đột nhiên chỉ còn một chấm đen nhỏ, nam nhân trung niên ngồi phía sau Tuyết Ưng há hốc mồm kinh ngạc. Mãi một lúc sau hắn mới lấy lại bình tĩnh, ý nghĩ muốn đuổi theo đối phương thị uy chợt tan biến.

- Kia là cái thứ gì vậy? Một chiếc thuyền biết bay coi như xong, vậy mà tốc độ phi hành lại vượt xa Tuyết Ưng nhà ta. Cái này còn nhanh hơn so với đại yêu Thông Huyền Cảnh hậu kỳ giương cánh nữa kìa! Phải biết một lần giương cánh như vậy cũng phải ngàn dặm chứ chẳng chơi!

Bình Luận (0)
Comment