Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Trên phi chu.
Dương Nhạc Nhạc nhìn phi chu càng lúc càng bỏ xa đại yêu, trên mặt lộ vẻ hưng phấn mãnh liệt.
- Chúng ta vậy mà cùng đại yêu đua tốc độ, hơn nữa còn trực tiếp ném nó lại, chờ ta trở về kể cho bọn Triệu Tinh nghe, đảm bảo bọn họ sẽ không tin.
Nói thật, nếu như không phải từng thấy một màn như vậy, chính hắn cũng không dám tin đại yêu Dực tộc, trời sinh là bá chủ bầu trời vậy mà lại bại bởi tốc độ phi hành của phi chu.
Một đôi cánh khổng lồ có thể bay cao như thế xem như là uổng phí rồi.
Suốt đoạn đường này, nhìn thấy hai người đồng hành một bộ thấy núi là kinh, thấy nước là hỉ, Ôn Bình chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Ta vào trong nghỉ ngơi một chút.
Dương Nhạc Nhạc không quay đầu lại, trực tiếp la lên:
- Tông chủ, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi, ta sẽ trông chừng phi chu giúp ngài.
Ôn Bình không thèm để ý đến mấy lời nói nhăng nói cuội của tên gia hỏa này, quay người tiến vào khoang thuyền, đồng thởi mở vòng bảo hộ tàng hình cho phi chu.
Đến trưa, phi chu còn cách Hoàng Lê thành vài dặm. Đứng từ trên nhìn xuống, Hoàng Lê thành thật sự to lớn đến mức khó mà tưởng tượng được.
Cùng một độ cao, Thương Ngô Thành chỉ lớn cỡ bằng bàn tay.
Nhưng mà Hoàng Lê thành lại y hệt một cái bàn tròn.
Nhưng khiến cho người ta nhìn mà cảm thán không thôi chính là đại yêu Dực tộc bay đầy trên bầu trời Hoàng Lê thành. Vốn dĩ, một đầu đại yêu Dực tộc đã khó tìm, vậy mà Hoàng Lê thành lại không ngừng có đại yêu Dực tộc ra ra vào vào.
Sau khi đến gần Hoàng Lê thành, vì để tránh phiền toái không cần thiết, Ôn Bình cho phi chu hạ xuống một cánh rừng cách thành độ ngàn mét, sau đó thu hồi phi chu vào không gian hệ thống, rồi dẫn theo hai người Vân Liêu hướng về phía Hoàng Lê thành mà đi.
Từ trong rừng tiến vào đường cái, Ôn Bình nhịn không được cảm thán trước cảnh tượng phồn hoa của tòa thành này. Mượn dòng người vào thành mà nói, thương đội, người đi đường nối liền không dứt. Nếu là ở Thương Ngô Thành, chỉ có con đường náo nhiệt nhất mới thấy qua cảnh tượng như vậy. Chưa kể, những người này, tùy tiện liếc qua một cái đã có thể bắt gặp tu sĩ Luyện thể thập trọng.
Tu sĩ Luyện thể thập tam trọng thì khỏi phải nói, lúc xuôi theo dòng người vào thành, Ôn Bình nhìn thấy trên cổng thành có không dưới bảy vị Luyện thể thập tam trọng canh gác, số lượng y hệt như Bất Hủ Tông thời kỳ đỉnh phong.
Ôn Bình đoán, thủ vệ của một mặt tường thành liền có thể so với một cái nhị tinh thế lực rồi.
Vào thành, Dương Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn đến Hoàng Lê thành, nhịn không được vừa đi vừa cảm thán:
- Nguyên lai đây là Hoàng Lê thành.
Vân Liêu bên cạnh cũng chậc lưỡi không thôi:
- Từng nghĩ Hoàng Lê thành phồn hoa, nhưng không nghĩ nó lại phồn hao đến mức này, chuyến đi này coi như không uổng công.
Hai người âm thầm nghĩ: Đi chuyến này xem như đi đúng rồi.
Chưa từng đến Hoàng Lê thành, ai có thể ngờ được nó lại có bộ dáng như vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa trước mắt, Ôn Bình thầm tắc lưỡi:
- Mười ngày coi bộ không đủ nha.
Hoàn thành nhiệm vụ Vạn người biết đến Bất Hủ Tông xong, hắn còn muốn ở lại đây đi dạo vài hôm nha. Bấm ngón tay tính toán, tính thế nào cũng thấy không đủ.
Đi không được bao xa, ba người chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ vọng ra từ một cái nhà trọ gọi là Bích Nguyệt lâu ở bên đường:
- Chỉ còn ba gian phòng trống, khách nhân nào muốn trọ thì mau lên.
- Ta muốn!
- Ta muốn!
Kế đó, một đám người ùa lên, chen chúc trước của nhà trọ.
Thế nhưng tiểu nhị đứng ở cửa lại ngăn cản bọn họ, tức giận nói:
- Chen cái gì mà chen, ba gian phòng trống đều là phòng chữ Thiên, các ngươi không có tư cách ở.
Nghe được câu này, Ôn Bình tò mò nhìn sang, đồng thời ngưng mắt dọ thám cảnh giới của đám người bên ngoài nhà trọ.
Có hơn năm vị là Luyện thể thập tam trọng.
Ôn Bình nhịn không được dừng bước, cảm thán một câu:
- Hoàng Lê thành thật đúng là không tưởng tượng nổi, một gian phòng trọ mà thôi, vậy mà Luyện thể thập tam trọng lại không có tư cách ở.
Ngay khi hắn còn đang ngẩn người, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói:
- Mới đến?
Ôn Bình quay đầu nhìn Hoàng y thanh niên đang nói chuyện với mình, sau đó gật đầu.
Hoàng y thanh niên cười nói:
- Cũng khó trách. Kỳ thật bình thường Hoàng Lê thành cũng không phải cái dạng này, đây là bới vì khảo hạch Thập tú lệnh sắp bắt đầu, toàn bộ các thế lực tại Đông Hồ đều tụ tập về đây. Cho nên... Mấy cái nhà trọ này trước ưu tiên cho thế lực nhị tinh, sau đó là thế lực nhất tinh. Tán tu như đám người kia dù là thực lực Luyện thể thập tam trọng thì cũng rất khó tìm được chỗ ở.
- Đa tạ bằng hữu đã giúp ta giải đáp nghi hoặc. - Ôn Bình một bộ tỉnh ngộ, gật đầu.
Vân Liêu đứng bên cạnh hỏi:
- Tông chủ, điều kiện dừng chân ở đây quá hà khắc, đêm nay chúng ta phải làm sao?
- Chuyện này... Nói sau đi. - Ôn Bình bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá, hắn không tin có tiền mà không có chỗ ở.
Ngay khi bọn họ định cất bước đi tiếp lên phía trước, thì tên tiểu nhị trong Bích Nguyệt lâu vừa nãy còn đứng chặn cửa phách lối đột nhiên xông ra cản đường.
Lúc này, Vân Liêu đã bước lên chắn trước người Ôn Bình, cảnh giác nhìn tên tiểu nhị kia, lạnh giọng nói:
- Có chuyện gì à?
Tiểu nhị là một gã béo độ khoảng ba mươi tuổi, mặt đầy mỡ, một bộ tươi cười nhìn ba người. Lúc hắn cười lên, mỡ trên mặt dồn lại thành một đống bèo nhèo, che lấp cả đôi mắt ti hí:
- Tiền bối, đừng đi nữa, hiện tại nhà trọ toàn bộ Hoàng Lê thành đều đã chật kín người. Ở lại Bích Nguyệt lâu chúng ta đi nha? Vừa vặn có ba vị khách trả phòng đâu này.
Ôn Bình lên tiếng:
- Chẳng phải Bích Nguyệt lâu không cho trọ lại sao?
Tiểu nhị vội vàng giải thích:
- Tiền bối đừng nói lời như vậy, ba vị mặc chế phục tông môn, hẳn là đến từ một tông môn hoặc thế lực gia tộc nào đó, sao có thể... đánh đồng cùng đám tán tu kia?
Ôn Bình cúi đầu nhìn Bất Hủ Thanh Phong bào, cười một tiếng:
- Cái đãi ngộ này coi bộ không sai nha.
Dứt lời, ba người bước theo tiểu nhị vào nhà trọ.
Lúc đi ngang qua cửa, một đám tu sĩ Luyện thể đứng chặn đường, tiểu nhị không có chút tu vi nào vậy mà trực tiếp mắng mỏ đám tu sĩ Luyện thể thập tam trọng kia, rồi cứ thế đẩy ra một con đường.
Mà những... Luyện thể thập tam trọng ngay cả trợn mắt cũng không dám.
Ôn Bình nhịn không được âm thành cho tiểu nhị một cái “like”, Hoàng Lê thành này lợi hại, vừa đến đã cho mình một cái hạ mã bức ra oai phủ đầu kết hợp với trang bức rồi.
Sau khi tiến vào Bích Nguyệt lâu, tiểu nhị tiếp tục mở miệng nói:
- Ba vị tiền bối đến từ tông môn nào?
Lúc này, Ôn Bình lạnh giọng đáp:
- Nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi!
Bởi vì mới bị người khác trang bức nên Ôn Bình quyết định trả lại cho đủ vốn, đồng thời hiển lộ rõ phong thái của Bất Hủ Tông.
Tiểu nhị thấy thế, xấu hổ cười cười, vội vàng giải thích:
- Tiền bối, ngài hiểu lầm, muốn trọ lại cần phải đăng ký tông môn, đây là quy định toàn thành, không phải tiểu nhân thích nghe ngóng lung tung đâu.
Ôn Bình gật đầu, ứng tiếng:
- Bất Hủ tông.
Nghe xong, tiểu nhị mới hỏi lại:
- Tiền bối có muốn cả ba gian phòng chữ Thiên luôn không?
Ôn Bình đáp:
- Đều muốn.
Nghe xong, tiểu nhị vội vàng quay sang trướng phòng tiên sinh hô một tiếng:
- Bất Hủ tông, phòng chữ Thiên số 11, 12, 13.
Ngay sau đó, trướng phòng tiên sinh lập tức vùi đầu vung vài nét bút, rồi quay người lật ba cái thẻ số 11, 12, 13 lại, đại biểu ba gian phòng này đã có người.
Tiểu nhị còn nói thêm:
- Tiền bối, phòng chữ Thiên mỗi gian 5 kim một ngày, ba gian tổng cộng là 15 kim, xin hỏi tiền bối cần ở mấy ngày?
- Mười ngày.
Dứt lời, Ôn Bình lấy từ trong tàng giới ra hai tấm kim phiếu trị giá trăm kim.
Dương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh tuy không quan tâm lắm con số 200 kim, nhưng vẫn nhịn không được cảm thán:
- Nhà trọ ở Hoàng Lê thành quả thật quý nha.
Nếu như ở Thương Ngô Thành, nhà trọ tốt nhất, gian phòng cao cấp nhất một tháng cũng chỉ dám thu 5 kim tệ, mà ở đây, 5 kim chỉ có thể ở một đêm.
Chỉ có thể nói Hoàng Lê Thành không hổ là trung tâm Đông Hồ.
Tiểu nhị dù sao cũng có lịch duyệt cực kỳ phong phú, cao thấp dò xét Dương Nhạc Nhạc một phen, bất đắc dĩ cười cười, rồi nói:
- Vị tiền bối này chớ có nói đùa, một thân chế phục tông môn của ngài cũng phải hơn trăm kim, ở phòng chữ Thiên không cảm thấy Bích Nguyệt lâu ủy khuất ngài đã là vạn hạnh cho chúng ta rồi.
- Lời này ta thích nghe! Không ủy khuất, có thể cố qua được, bất quá so với chỗ của ta tại tông môn quả thật chênh lệch có hơi lớn.
Dương Nhạc Nhạc hì hì cười.
Tiểu nhị lập tức gật đầu cười:
- Tiền bối, ngài tới để tham gia khảo hạch Thập tú lệnh phải không? Vậy thì cũng chỉ có thể chịu chút ủy khuất này thôi.
Nhìn bộ dạng tin sái cổ của tiểu nhị, Ôn Bình lườm lườm Dương Nhạc Nhạc, thầm nghĩ: Tên tiểu tử này vậy mà cũng học xong trang bức.
Nghe được lời của Dương Nhạc Nhạc, lại nghe đến chuyện chế phục trị giá 100 kim từ miệng tiểu nhị, người chung quanh đồng loại nhìn về phía ba người.
Trăm kim tuy không tính là nhiều, nhưng một bộ chế phục tông môn có giá như vậy thì hơi xa hoa, hiếm gặp.
Đoán chừng cũng chỉ có thế lực nhị tinh cự đầu mới có được khí phái bực đó.
Lúc này, tiểu nhị làm thủ thế “thỉnh”, rồi nói:
- Ba vị tiền bối, mời theo ta.
Vừa đi hắn vừa hỏi:
- Chế phục của ba vị tiền bối nhìn có hơi lạ mắt, không biết Bất Hủ Tông là thế lực mấy sao?
Ôn Bình đáp:
- Vô tinh.
Những lời này vừa ra, tiểu nhị lập tức dừng bước.
Nét mặt nhìn Ôn Bình lập tức thay đổi.
Vô tinh?
Là vô tinh tông môn sao lại không nói sớm?
Nguyên bản còn đang đoán đám người Ôn Bình đến từ cái thế lực lớn nào, hiện tại, ai cũng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Nào có ai ngờ ba người Ôn Bình mặc quần áo trị giá trăm kim lại đến từ vô tinh tông môn.
Người ngồi ở cái bàn cơm gần họ nhất chợt há miệng cười lớn, vừa cười vừa vỗ tay:
- Mấy cái vô tinh tông môn vậy mà dám đến Hoàng Lê thành bày ra khí thế đại nhân vật, lợi hại lợi hại.