Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Cái vỗ tay này của hắn khiến cho tiểu nhị thay đổi nét mặt.
Thế nhưng gian phòng đã mở, với tư cách là thương nhân kinh doanh nhà trọ, không thể mất uy tín, cường hành đuổi khách đi được, tiểu nhị đành bất đắc dĩ cúi đầu chạy lên lầu.
Ba người Ôn Bình theo sát phía sau.
Lúc đi đến phòng chữ Thiên ở tầng ba, tiểu nhị vừa đẩy cửa vừa nói:
- Bích Nguyệt lâu đã thu tiền thì sẽ không đuổi ba vị đi, nhưng ba vị làm vậy là đang tự mình hại mình đấy.
- Sao ngươi lại nói như vậy? - Ôn Bình hỏi.
- Nếu là ngày thường, ở thì ở thôi. Thế nhưng mấy ngày nay không giống vậy, người của các thế lực lớn đều muốn ở phòng chữ Thiên. Nếu bọn họ biết ba vị đến từ vô tinh tông môn… Chỉ sợ đó là họa. - Tiểu nhị thở dài nói. - Ba vị nghe ta khuyên một câu, nếu như có phòng bình thường trống thì mau mau chuyển xuống đi.
Ôn Bình nhàn nhạt đáp:
- Ở đây, không đổi đi đâu cả.
- Không nghe lời ta, đừng trách ăn phải thiệt thòi. - Tiểu nhị lắc đầu, lần lượt đẩy cửa ba gian phòng.
- Ba gian phòng này các vị tùy ý chọn, muốn ăn gì thì xuống lầu gọi.
Dứt lời, tiểu nhị nhanh chân rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, Ôn Bình tùy tiện chọn một gian phòng, rồi quay sang nói với hai người:
- Hai người các ngươi tùy ý chọn, sắp xếp hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi vào thành dạo.
- Đã biết.
Nghe thấy sắp được đi dạo chơi, Dương Nhạc Nhạc lập tức chạy vội vào phòng, ném tay nải xuống, đảo mắt liền quay trở ra.
…
Một phút sau, ba người Ôn Bình cùng Cáp Cáp đã dạo bước trên đường phố Hoàng Lê thành.
Vừa đi dạo vừa mua vài thứ đặc biệt.
Bất quá, đối với Ôn Bình mà nói, đồ ăn vặt là thứ hấp dẫn hắn nhất. Trên phố có rất nhiều sạp hàng bán đủ loại quà vặt phong vị khác biệt, hơn nữa giá cả lại rất chi là rẻ.
Chỉ mất có mười kim tệ, Ôn Bình đã ăn hết một con phố.
Màn đêm buông xuống, Hoàng Lê thành vẫn náo nhiệt như cũ, đèn đuốc sáng trưng, dùng ánh sáng dìu dịu từ đèn lồng xua tan đi bóng tối.
Đường đi so với ban ngày càng thêm mỹ lệ.
- Vừa đi vừa để ý một chút, mới có buổi đại đấu giá tân hiếu tử, không mua cũng đến nhìn xem một chút.
Đây là tiếng hô của tên ăn mày quỳ gối ven đường.
- Công tử, chớ đi nha. Vào đây cùng nhân gia uống một chén. - Đây là tiếng của nữ tử thanh lâu đang gọi khách.
…
Tiếng rao quanh quẩn bên tai không dứt.
Đang dạo bước, đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một đội ngũ thật dại, cuối đội ngũ là một tòa kiến trúc hình tháp cao đến bốn tầng. Nếu như chỉ có một ít người bình thường xếp hàng, Ôn Bình khẳng định sẽ không để tâm, nhưng đội ngũ trước mặt lại toàn là Luyện thể thập tam trọng, còn có cả những thiếu niên độ mười lăm tuổi, cái này… Ôn Bình cảm thấy hứng thú nha.
Dương Nhạc Nhạc mở miệng nói:
- Tông chủ, có muốn ta đến hỏi một chút hay không?
- Không cần.
Nói xong, Ôn Bình giơ tay ngăn lại một người vừa đi sượt qua bên cạnh hắn.
Đương nhiên, hắn chỉ tiện tay ngăn người kia mà thôi, mở miệng cũng là tùy ý:
- Bằng hữu, xin hỏi một chút vì sao bọn họ lại xếp hàng dài như vậy?
- Các người là người bên ngoài Đông Hồ đến? - Người nọ nghi hoặc hỏi.
- Là người Đông Hồ… - Ôn Bình vừa nói vừa quay đầu nhìn. Lúc nhìn thấy người nọ, hắn ngây ra một lúc, cảm thấy dường như đã từng quen biết.
Mày kiếm mắt sáng, một thân trường bào lam sắc, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí thế đại nhân vật, phía sau lưng hắn còn có một đại yêu tháp tùng.
Ôn Bình nhớ rõ bản thân không hề quen biết đại nhân vật nào như thế, bất quá, sau vài lần cẩn thận dò xét, không hiểu vì sao hắn cảm thấy người này rất quen thuộc.
Đây không phải người ngồi sau lưng đại yêu Dực tộc, đua tốc độ với Vân Ẩn Hào lúc trước sao?
Hắn chỉ là tùy ý cản một người mà thôi.
Tùy ý đến mức còn chưa nhìn rõ mặt người ta đã hỏi chuyện, có hơi vô lễ một chút.
Chẳng lẽ người này có duyên với hắn như vậy sao?
Đã có duyên, vậy thì bảo hệ thống tra xét tin tức của hắn ta một chút vậy.
La Thiên Diệp.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 44.
Cảnh giới: Thông Huyền Cảnh trung kỳ.
(Tông chủ nhị tinh tông môn Thiên Diệp tông)
Người này vậy mà lại là một vị Thông Huyền Cảnh trung kỳ, khó trách tính tình lớn như vậy, nhất quyết cưỡi đại yêu đòi cạnh tranh tốc độ với phi chu của hắn.
Trong lúc Ôn Bình dự định tra xét tin tức của đại yêu phía sau La Thiên Diệp, thì hắn ta cũng đang híp mắt nhìn Ôn Bình. Phát hiện bản thân không nhìn thấu cảnh giới của thiếu niên trước mắt, La Thiên Diệp hiển nhiên cũng không xem Ôn Bình là tiểu lâu la để đối đãi, hắn mở miệng nói:
- Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi rất lớn, ngay cả ta mà cũng dám ngăn cản. Bất quá nếu đã như vậy, ta cũng vui lòng nói cho ngươi biết. Đó chính là nơi bắt đầu giấc mộng của những người trẻ, ngươi có lẽ nên đi thử.
Ôn Bình: …
Có thể trả lời rõ ràng một chút không hả?
Mà lúc này, La Mịch đứng bên cạnh đã sớm nhìn không được nữa, mở miệng nói:
- Phụ thân, ngươi lại nói nhảm nữa rồi. Cái gì mà nói bắt đầu giấc mộng, không phải chỉ là chỗ ghi danh khảo hạch Thập tú thôi sao.
La Thiên Diệp nhíu mày phản bác:
- Nghĩ kỳ hãy nói, nếu không phải có nó, phụ thân ngươi sao có thể thuận buồm xuôi gió hoàn thành mộng tưởng của mình? Sao có thể đi đến ngày hôm nay? Cho nên lúc nói về nó nên nhớ phải thần thánh một tí, bởi vì nó cũng sắp trở thành khởi đầu nhân sinh của ngươi.
La Mịch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay sang Ôn Bình nói:
- Bằng hữu, các ngươi hẳn là biết khảo hạch Thập tú chứ? Nếu như muốn tham gia có thể đến đó báo danh, ngày mai là bắt đầu khảo hạch rồi.
Đột nhiên nhớ đến Thập Tú lệnh nằm trong tàng giới, Ôn Bình liền hỏi dò:
- Cần có Thập tú lệnh sao?
- Ngươi có?
- Không có.
- Vậy thì cũng chỉ có một con đường thôi, nếu không có Thập tú lệnh, ngươi phải ngoan ngoãn tham gia khảo hạch sơ tuyển. Có Thập tú lệnh, ngươi có thể trực tiếp tham dự vòng thí luyện Thập tú cuối cùng.
Dứt lời, La Mịch nghe thấy phụ thân đã sớm đi xa réo ầm ĩ, hắn vội vàng đuổi theo.
Thấy bọn họ rời khỏi, Dương Nhạc Nhạc liền lên tiếng:
- Tông chủ, hai người bọn họ không phải là người ngồi sau lưng con bồ câu kia sao?
- Thật là khéo, hóa ra bọn họ cũng đến Hoàng Lê thành. - Vân Liêu nhịn không được cảm thàn một câu.
Thiên địa to lớn, nhưng có đôi khi cũng rất nhỏ bé.
Ôn Bình không để ý đến lời của hai người bọn họ, liếc mắt nhìn về phía chỗ ghi danh, rồi nói:
- Hai người các ngươi đi đến đó báo danh đi, xong việc quay lại Bích Nguyệt lâu tìm ta.
- Tông chủ, không phải ngài định để ta tham gia khảo hạch Thập Tú đấy chứ? - Dương Nhạc Nhạc lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ. - Thế nhưng ta chỉ muốn cùng ngài dạo phố, ăn cái gì đó thôi.
- Chơi đùa một chút, thông qua khảo hạch, chúng ta liền đi.
Nói xong, Ôn Bình nhìn thoáng qua Vân Liêu, rồi nói tiếp:
- Vân trưởng lão, ngươi cũng đi báo danh đi.
- Ân!
So với Dương Nhạc Nhạc, lúc nhìn thấy chỗ ghi danh, trong mắt Vân Liêu hừng hực lửa.
Hiển nhiên, hắn đã từng nghe qua Thập tú thí luyện.
Ôn Bình cũng hiểu, đây chính là cơ hội để một vạn người biết đến Bất Hủ Tông.
Sau khi hai người Vân Liêu đi báo danh, Ôn Bình mang theo Cáp Cáp quay về Bích Nguyệt lâu.
Một nén nhang trôi qua, Ôn Bình về đến Bích Nguyệt lâu. Nhưng khi vừa bước vào cửa, hắn phát hiện có rất nhiều ánh mắt khác thường đang nhìn về phía mình, loại ánh mắt này… có một chút hả hê, cũng có vài phần đố kỵ khi thấy hắn bước đến.
Không rõ lắm vì sao bọn họ như vậy, Ôn Bình dứt khoát đi thẳng lên lầu ba.
Cửa vừa mở ra, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện:
- Ai, thật đúng dịp.
Đúng vậy, người vừa nói chính là La Mịch.
Quay đầu nhìn thấy hắn, Ôn Bình ngẩn ra một lúc, sau đó hỏi:
- Ngươi… Không phải vừa nãy ngươi còn đi xếp hàng báo danh sao?
La Mịch nhìn Ôn Bình bằng ánh mắt cổ quái, rồi nói:
- Xếp hàng? Bằng hữu, ngươi có bị gì không? Thiên Diệp tông chúng ta là nhị tinh tông môn, đương nhiên có lối tắt.
Vừa nói xong, La Mịch đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó.
Rồi… Hắn kinh hô một tiếng!
- Người không phải là cái tên đến từ vô tinh tông môn trong truyền thuyết kia đấy chứ? Kẻ mà hết lần này đến lần khác một mực tiến vào phòng chữ Thiên?