Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Hình như là nó đó.
Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười.
- Bằng hữu, phụ thân ta rất tán thưởng ngươi. Ngươi nha, xuất thân thấp càng không thể cho rằng mình thấp hơn kẻ khác. Đều là người, dựa vào cái gì có tiền mà phải ở phòng bình thường.
La Mịch nhìn Ôn Bình bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó, dường như sợ Ôn Bình hiểu lầm là mình nói, hắn vội giải thích.
- Đây là những lời phụ thân ta nói.
Ôn Bình lên tiếng:
- Đoán được.
Có thể nói chỗ ghi danh là nơi bắt đầu giấc mộng… Được loại người này khen ngợi, Ôn Bình hắn tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chính yếu nhất, khen quả thật rất có đạo lý.
Đều là người, dựa vào cái gì có tiền còn phải ở phòng bình thường?
Não úng nước?
La Mịch bước đến vỗ vỗ vai Ôn Bình, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta chỉ có một câu, tự cầu nhiều phúc.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên vọng lên âm thanh mắng chửi đầy phẫn nộ, thấy vậy, La Mịch liền quay về gian phòng của mình.
…
Lầu một Bích Nguyệt lâu.
Một nam nhân khoác da thú, mắt trừng to như chuông đồng, giọng nói thô cuồng đang bước vào trong nhà trọ. Vào đến nơi, hắn trực tiếp đẩy tiểu nhị sang một bên, nắm lấy cổ áo một gã thực khách gần đó, giận dữ hỏi:
- Tiên sư bố nhà nó, tên tiểu tử vô tinh tông môn chiếm láy ba gian phòng chữ thiên đã về chưa hả?
- Về rồi về rồi, vừa mới lên lầu!
Thanh niên bị nắm chặt cổ áo vội nói, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Mặc dù hắn đã trả lời rất thành kính, nhưng lại chẳng khác a miêu a cẩu bị ném bay, người đập vào chân một cái bàn gần đó. Lồm cồm bò dậy, sau đó… Hắn không dám quay về chỗ cũ.
Tuy là Luyện thể thập tam trọng, nhưng một chút cá tính cũng không có.
Thấy đối phương cất bước đi lên lầu rồi, hắn mới dám ngồi trở lại bàn của mình, thấp giọng nói.
- Cái tên Man Bộ này đúng là tánh khí táo bạo, đã trả lời hắn rồi vậy mà còn đối với ta như vậy.
Người ngồi đối diện vội lên tiếng:
- Được rồi, hắn là Man Bộ Hoàn Nhan Hồng, tu sĩ Thông Huyền Cảnh, chỉ đem ngươi ném đi đã là tốt lắm rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, lo xem náo nhiệt đi.
- Đúng, xem náo nhiệt. Man Bộ tuy không phải thế lực cự đầu cấp nhị tinh, nhưng cũng không hề thua kém bao nhiêu. Hoàn Nhan Hồng đã ra tay, tên tiểu tử vô tinh tông môn kia xem như xui xẻo.
Đám người nhao nhao nghị luận, sau đó chú mục về phía phòng chữ Thiên ở lầu ba.
Phòng số 12.
Phanh!
Hoàn Nhan Hồng dùng một tay vỗ lên cửa.
Nghĩ đến việc đằng sau cửa chỉ là một tên oắt con vô tinh tông môn, hắn không khỏi dùng sức thêm một chút.
Ôn Bình ở trong phòng, đang chuẩn bị thay áo đi ngủ thì nghe thấy âm thanh đập cửa thô bao, hắn vội lên tiếng:
- Đừng gõ nữa, cửa cũng sắp bị ngươi gõ nát rồi.
Nói xong, hắn bước ra mở cửa.
Vừa mở cửa, đột nhiên, một cái tay chụp tới, Ôn Bình nhanh chân lui về sau mấy bước, khiến cái tay kiua chụp vào hư không.
Bắt không được tên gia hỏa đáng giận, Hoàn Nhan Hồng càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng mắng:
- Tiểu tử, mau cút ra đây cho ta, nếu không coi chừng lão tử thẳng tay vặn đầu ngươi xuống đấy. Tiên sư bà nhà nó, một cái tiểu tử vô tinh tông môn như ngươi mà cũng dám ở phòng chữ Thiên, ngươi xem Hoàng Lê thành là cái ổ chó đấy hả?
- Nguyên lai là đến đoạt phòng.
Ôn Bình bừng tỉnh đại ngộ, rồi hỏi:
- Ở Hoàng Lê thành chẳng lẽ không có luật pháp? Ví dụ như cấm giết người các kiểu.
Nghe hắn nói thế, Hoàn Nhan Hồng càng thêm tức giận, quát:
- Tiên như bà nhà nó, lão tử không giết được ngươi chẳng lẽ còn không vặn gãy tay chân ngươi được à? Tháo một cái tay thì không coi là trái pháp luật nha.
- À, tháo một cái tay thì không xem là trái luật đúng không? Rất tốt.
- Rất tốt, hắc hắc, tiểu tử ngươi là người đầu tiên tán thành cách chơi của lão tử đấy.
Hoàn Nhan Hồng nhếch miệng cười, “phanh” một tiếng mở ra mạch môn.
Sau đó hướng về phía Ôn Bình, bước từng bước đến gần.
Ôn Bình hiển nhiên không hề trốn tránh, mà còn quay sang Cáp Cáp nói:
- Tháo một cái tay của hắn ra, đem vứt đi.
- Khặc.
- Khặc.
Tiếng cười quanh quẩn trong phòng.
Lúc này, Hoàn Nhan Hồng biến sắc, phát giác được trong phòng đột nhiên xuất hiện khí tức quỷ dị, nếu hắn còn không biết bên trong có cao nhân mạnh hơn hắn thì kể cũng uổng công tu hành.
Hắn tuy là kẻ thích cậy mạnh, cũng rất thích đấu đá, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngốc.
Hoàn Nhan Hồng lập tức xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng xích sắt đỏ thẫm đã lao đến.
…
Phòng chứ Thiên số 10.
La Thiên Diệp ngồi trong phòng, chăm chú quan sát một tấm họa đồ trên tay. Hiển nhiên, đó chính là lịch trình khảo hạch ngày mai.
Đã 29 năm rồi, giờ nhìn lại lịch trình này, hắn chợt cảm thấy vô cùng thân thiết.
Lúc này, La Mịch đột nhiên tiến vào phòng, vừa đi vừa nói:
- Phụ thân, ngươi biết cái tên vô tinh tông môn ở phòng chữ Thiên kia là ai không?
- Ai? - Nghe được lời của nhi tử, La Thiên Diệp cảm thấy rất hứng thú với người mà mình tán thưởng. Hắn buông họa đồ trong tay xuống, nghiêm túc nhìn về phía La Mịch.
Nhìn thấy thái độ của phụ thân, La Mịch cười cười, rồi nói:
- Chính là cái tên chúng ta gặp phải ở chỗ ghi danh tối nay, hắn còn cản đường ngươi đấy.
- Là hắn à? Đúng là thứ lăng đầu thanh (1)!
(1) Ý chỉ thanh niên trẻ trâu, ngựa non háo đá.
Không biết chỗ ghi danh Thập tú thí luyện.
Cũng không biết quy tắc ngầm khi vào ở phòng chữ Thiên.
Vậy thì không thể hình dung hắn là người can đảm được, chỉ có thể dùng một chữ khác mà thôi.
Ngây.
Ngây đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên, một hồi tiếng đập cửa vọng đến, kế đó là âm thanh mắng nhiếc đầy phẫn nộ.
La Mịch liền nói:
- Nhị tinh tông môn đã tìm đến cửa, đoán chừng tiểu tử kia thảm rồi.
Dứt lời, không bao lâu sau, ngoài cửa chợt vang lên một tiếng “Phanh”.
Kế đó là âm thanh sợ hãi từ dưới lầu truyền đến.
La Mịch mở cửa ra, vừa nghiêng đầu, liền thấy Ôn Bình đứng cạnh lan canh bị phá nát, hướng xuống dưới lầu, nói:
- Tháo xuống một cánh tay, cho nhân sinh của ngươi một lần giáo huấn, miễn tạ!
Nói xong, Ôn Bình lập tức xoay người đi vào trong, khép cửa lại.
Ngay khi La Mịch định quay vào nói cho phụ thân biết thì La Thiên Diệp đã tự mình bước ra, đứng cạnh lan can, nhìn về phía gian phòng của Ôn Bình.
Bởi vì hắn vừa cảm nhận được khí thế của Thông Huyền Cảnh từ trung kỳ trở lên, và chính xác là nó phát ra từ gian phòng chữ Thiên số 12.
Đúng lúc này, cúi đầu nhìn xuống, La Thiên Diệp liền thấy một tráng hán khoác da thú nằm bất động trên nền đất, hơn nữa, một cánh tay của hắn còn bị tháo đi. Đáng sợ ở chỗ, vị trí vết thương không hề có máu chảy ra.
Kế đó, hắn nghe thấy âm thanh nghị luận dưới lầu.
- Đây không phải là Hoàn Nhan Hồng vừa mới lên lầu sao?
- Không phải hắn là Thông Huyền Cảnh sao? Vừa lên lầu một lúc đã bị đánh xuống, ngay cả tay cũng mất.
- Ta kháo, khách nhân phòng chữ Thiên số 12 cũng quá tàn bạo đi.
- Đột nhiên ta cảm thấy khó có thể tin hắn xuất thân từ vô tinh tông môn…
…
Nghe được âm thanh nghị luận dưới lầu, La Thiên Diệp nhíu mày, nhất là khi biết rõ người bị ném xuống lầu là Hoàn Nhan Hồng, hắn liền nói:
- Người này không đơn giản.
La Mịch gật đầu, sau đó hỏi:
- Phụ thân, ý của ngài là…?
- Ngươi đi tu luyện trước đi, ta qua tiếp kiến hắn.
Dứt lời, La Thiên Diệp cất bước đi đến phòng chữ Thiên số 12. Vốn tiểu nhị muốn đi lên dò xét tin tức cũng bị hắn đuổi đi.
Đến nơi, La Thiên Diệp giơ tay gõ cửa.
- Bằng hữu, ta có thể vào không?
Sau đó, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện:
- Ngươi cũng muốn đến đoạt phòng?
La Thiên Diệp bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng giải thích:
- Không phải, ta là người hôm nay bị ngươi ngăn lại bên đường, ngẫu nhiên biết ngươi cũng ở đây, cho nên muốn đến bái phỏng.
Dứt lời, một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa mở ra.