Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Cửa vừa mở ra, La Thiên Diệp liền nói:
- Tại hạ Thiên Diệp tông tông chủ La Thiên Diệp, không biết các hạ xưng hô thế nào?
Vừa nói, hắn vừa đưa mắt quét một vòng quanh phòng, ý đồ tìm kiếm người vừa phát ra cỗ khí tức cường đại kia.
Ôn Bình lên tiếng:
- Bất Hủ Tông tông chủ Ôn Bình, không biết muộn như vậy mà La tông chủ còn đến gõ cửa phòng ta là có chuyện gì?
Tìm không được chủ nhân cỗ khí tức kia, La Thiên Diệp bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, cười nói:
- Vốn định làm quen, muốn hỏi Ôn tông chủ có nguyện ý gia nhập Thiên Diệp tông của ta hay không? Bất quá, bây giờ ngẫm lại, lời này không cần hỏi nữa. Bởi lẽ có hỏi cũng dư thừa, không ngờ Ôn tông chủ tuổi còn trẻ mà đã là nhất tông chi chủ rồi, thật sự là tài không đợi tuổi.
Hắn xem như hiểu rõ vì sao Ôn Bình không biết đến Thập tú thí luyện rồi.
Kết hợp với những gì vừa phát sinh - tu sĩ Thông Huyền Cảnh nháy mắt bị nốc ao, vậy chỉ có một khả năng duy nhất, Bất Hủ Tông này là tông môn vừa thành lập, còn chưa kịp thăng tinh, thậm chỉ sợ là chưa gia nhập Bách Tông Liên Minh Hội nữa kìa. Dù cho có được bí bảo giết chết Thông Huyền Cảnh, nhưng bất nhập Bách Tông Liên Minh Hội, cộng với nằm ở nơi xa xôi, tin tức không lưu thông… Hiển nhiên, không biết Thập tú thí luyện cũng không có gì lạ.
Kế đó, La Thiên Diệp nói:
- Ôn tông chủ, ngày mai có việc gì không?
Ôn Bình đáp:
- Ngày mai? Tạm thời còn chưa xác định được muốn làm gì.
Nghe xong, La Thiên Diệp tỏ ra vui vẻ:
- Vậy không bằng Ôn tông chủ đồng hành cùng ta, lần thi đấu tuyển chọn này có ít nhất ba vạn người tham gia, đến lúc đó sẽ đặc biệt náo nhiệt.
Hơn ba vạn.
Nghe đến con số này, Ôn Bình âm thầm kinh hãi.
- Ân, được rồi, vậy thì cùng đi.
Có một người quen thuộc dẫn đường, hiển nhiên, hắn rất thích ý.
…
Nửa đêm, hai người Vân Liêu cuối cùng cũng trở về.
Lúc lên lầu, thấy có người đang sửa lan can, Dương Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt một chút, liền hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Ngại quá, chúng ta sắp sửa xong rồi. - Thợ mộc đang làm lan can vội vàng giải thích.
Vân Liêu đứng trước cửa gian phòng của Ôn Bình, liếc nhìn lan can, cũng đoán được đại khái.
Hiển nhiên là có người không phục Bất Hủ Tông là vô tinh tông môn lại ngang nhiên chiếm phòng chữ Thiên, cho nên mới tiến tới cướp đoạt, và kết quả cuối cùng là bị Cáp Cáp vỗ cho một cái.
Vân Liêu thay người bị đánh kia mặc niệm một phút, sau đó gõ cửa phòng Ôn Bình.
- Tông chủ, chúng ta đã về rồi.
Ôn Bình đáp:
- Sáng mai hẵng nói.
Vân Liêu gật đầu, sau đó đi thẳng về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, ba người tề tụ tại lầu một Bích Nguyệt lâu. Dương Nhạc Nhạc bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Tông chủ, ngươi biết không? Trận thí luyện này vậy mà có hơn ba vạn năm ngàn người báo danh, dưới 35 tuổi đạt Luyện thể thập tam trọng có hơn 1 vạn người. Chu choa, một vạn tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, tràng diện này quả khó mà tưởng tượng.
- Tông chủ, suốt quãng đường đêm qua hắn cứ lặp đi lặp lại mấy lời này, đây đã là lần thứ 7. - Vân Liêu đứng bên cạnh nhịn không được hừ một tiếng.
Ôn Bình cười ha ha, sau đó hỏi:
- Nói vài chuyện cụ thể ta nghe.
Thấy Ôn Bình có hứng thú, Dương Nhạc Nhạc cứ như tìm được tri kỉ, vội vàng nói:
- Thập tú thí luyện này chia làm hai loại, dưới 15 tuổi cùng với Luyện thể thập tam trọng. Nghe nói là muốn lựa ra 10 thiên tài yêu nghiệt dưới 15 tuổi cùng với 10 người mạnh nhất Luyện thể thập tam trọng. Nếu trở thành 1 trong mười người được tuyển chọn sẽ có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm của tam tinh tông môn, bái tiền bối Thông Huyền Cảnh hậu kỳ làm vi sư.
Ôn Bình thì thào tự nói:
- Bái Thông Huyền Cảnh hậu kỳ làm vi sư.
Hắn có muốn không thừa nhận cũng không được, phần thưởng này quả thật rất phong phú.,
Nếu có thể trở thành Thập tú, muốn ra khỏi Đông Hồ là chuyện hiển nhiên rồi.
Ngay khi Ôn Bình định hỏi nội dung khảo hạch lần này thì tiểu nhị đột ngột chạy tới, trên mặt mang theo kinh hoảng.
- Ba vị tiền bối, sao các ngươi lại ngồi ở đây?
- Chỗ này không thể ngồi à? - Ôn Bình hỏi.
Lúc này, tiểu nhị cười làm lành, nói:
- Ý của tiểu nhân không phải như vậy, chỉ là chỗ này không thích hợp với thân phận của ba vị tiền bối. Mời lên nhã gian ở tầng hai, tiểu nhân đi trước dẫn đường.
Ôn Bình không đứng lên, thản nhiên nói:
- Không cần phiền phức như vậy, ăn ở đây đi, náo nhiệt.
- Tiền bối, ngài đừng nói giỡn. Hôm qua Hoàn Nhan Hồng kia bị ngài đánh cho thê thảm đến như vậy, nếu như lão bản biết được tiểu nhân để ba vị ngồi đây dùng cơm, nói không chừng sẽ mắng cho ta một trận mất.
Tiểu nhị vừa nói xong, người xung quanh liền nhao nhao nhìn qua đây.
Bọn họ cũng biết chuyện xảy ra đêm qua, khách nhân phòng chữ Thiên số 12 quả thật rất lợi hại, chỉ có điều chưa được diện kiến mà thôi.
Hiện tại, nghe thấy mấy lời của tiểu nhị, cả đám liền quay sang đánh giá Ôn Bình.
Vừa nhìn thấy liền không khỏi cảm thán, trẻ tuổi như vậy đã có thể tháo một cánh tay của Hoàn Nhan Hồng, nói là người của vô tinh tông môn, thử hỏi có ai tin?
Thấy Ôn Bình vẫn như cũ không đứng dậy, tiểu nhị tiếp tục nói:
- Ba vị tiền bối, các ngài đừng làm khó tiểu nhân, thân phận của ba vị sao có thể ngồi dùng cơm ở đây.
Nhưng đúng lúc này, đầu cầu thang đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh, sau đó là một câu còn lạnh hơn:
- Không ăn ở đây thì ăn ở đâu? Mấy ngày nữa, có muốn ngồi ăn cơm cũng không được nữa rồi.
Nghe thế, đám người nhao nhao quay đầu lại.
Một nam nhân khoác hắc bào chậm rãi đi xuống, theo phía sau là tám vị thiếu niên tuấn mỹ, ai ai cũng khí chất bất phạm.
Lúc này, có người nhận ra người vừa tới, vội hô lên.
- Nhị tinh tông môn Hắc Nham tông tông chủ Hắc Ma.
Lời này vừa ra, thực khách có mặt tại lầu một nhao nhao châu đầu ghé tai nghị luận.
Nếu người vừa lên tiếng thuộc nhất tinh tông môn, thì trong mắt bọn họ kẻ kia hẳn là người ngu, ngay cả Thông Huyền Cảnh còn bị chém mất một tay thì còn ai dám xâm phạm? Nhưng nam nhân kia vậy mà lại là tông chủ của nhị tinh tông môn.
Lúc này, ý nghĩa đã hoàn toàn khác rồi.
Hắc Ma đứng ở đầu cầu thang, liếc mắt nhìn Ôn Bình một cái, cũng không dừng lại quá lâu, tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Hoàn Nhan Hồng là người của Man Bộ - bộ tộc man di ở bắc Đông Hồ, với tư cách là thế lực nhị tinh, nó đã có vị thế cao nhất, hơn nữa còn có Cực Cảnh Sơn làm chỗ dựa, là thế lực phụ thuộc Cực Cảnh Sơn. Vốn dĩ có thể lộ ra thực lực, sau đó dùng thực lực chứng minh bản thân đủ tư cách ở phòng chữ Thiên là được, cần gì phải tự cho là thông minh đoạn một cánh tay của Hoàn Nhan Hồng? Đợi người của Man Bộ tìm đến cửa, chớ nói ngồi ăn, muốn nằm ăn cũng có thể.
- Ngươi… Cái người này sao lại nói như vậy?
Dương Nhạc Nhạc có hơi có chịu đứng bật dậy.
Bất quá chỉ nhận lại tiếng cười lạnh của Hắc Ma:
- Tiểu tử, nếu không muốn chết thì mau ngồi xuống.
Vừa dứt lời.
Giọng của La Thiên Diệp từ lầu ba vọng xuống.
- Hắc Ma, nhất tông chi chủ lại bày ra uy phong trước một hài tử, thật đúng là lợi hại.
Hắc Ma lập tức quay đầu lại, khẽ chạy mày:
- La tông chủ, chuyện này hình như không liên quan đến ngươi.
La Thiên Diệp lạnh giọng đáp:
- Ta cùng Ôn tông chủ quen biết đã lâu, ngươi nói xem chuyện có liên quan đến ta hay không?
Nghe nói như thế, Hắc Ma liếc mắt nhìn Ôn Bình.
Hắn thật sự không ngờ Ôn Bình lại quen biết La Thiên Diệp, hơn nữa còn khiến hắn ta vì hắn mà xuất đầu.
Thực lực Thiên Diệp tông hắn biết rõ, không phải cấp Cự đầu, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Tên tiểu tử này có thể khiến La Thiên Diệp ra mặt, khó trách dám đoạn một cánh tay của Hoàn Nhan Hồng.
Đối diện với anh mắt lạnh lẽo của La Thiên Diệp, Hắc Ma chỉ có thể ôm quyền đáp:
- Để La tông chủ chê cười, tại hạ cáo từ.
- Mau cút! - La Thiên Diệp phẫn nộ quát.
Hắc Ma không còn gì để nói, giận nhưng không dám phản bác, chỉ vội vã rời khỏi Bích Nguyệt lâu.
Không đợi Ôn Bình lên tiếng, La Thiên Diệp đã mở miệng chào hỏi:
- Ôn tông chủ, để ngươi đợi lâu! Ta đi trước đổi một thân trang phục, lập tức sẽ tới.
- Ân.
Ôn Bình đáp, đồng thời vung tay lên đuổi tiểu nhị đi, rồi quay sang hỏi Dương Nhạc Nhạc:
- Khảo hạch chừng nào bắt đầu?
Dương Nhạc Nhạc đáp:
- Trưa hôm nay. Sân thí luyện bố trí ở ngoài thanh, khảo hạch gì thì chưa biết, chỉ biết sẽ loại ra một nửa thí sinh.
- Vân Trưởng Lão, ngươi thì sao?
Vân Liêu lên tiếng:
- Cũng đi đến ngoài thành, cụ thể khảo hạch cái gì thì chưa biết.
Nghe xong, Ôn Bình cười một tiếng.
Thập tú thí luyện quả thực nghiêm mật, thâm chí ngay cả nội dung khảo hạch cũng không để lộ ra.
Chợt, Ôn Bình quay sang khuyên hai người nhà mình:
- Nhớ kỹ, bảo trụ tấn cấp là được.
Hai người lần lượt gật đầu.