Yêu tộc Liệt Không nhất tộc như hồng thủy cọ rửa mà đến, bọn họ ngoại trừ bị dìm ngập trong nháy mắt thì hoàn toàn không tồn tại cái kết cục thứ hai.
Cường giả Thiên Vô Cấm ở phương chiến trường này cũng ôm hận nuốt nước mắt gào thét một tiếng, sau đó bị hai tôn Yêu Tổ cắn xé vẫn lạc.
"Không nên tới..."
Nói xong, tất cả đều đều kết thúc.
Phương chiến trường này.
Bại hoàn toàn!
Đã không còn ai có thể ngăn cản gót sắt của Liệt Không nhất tộc!
Rống ——
Nương theo tiếng gầm gừ thắng lợi của Yêu Tổ của Liệt Không nhất tộc, thiên địa biến sắc, mây đen nồng hậu dày đặc lôi cuốn lấy mưa tầm tã tiến đến.
Trong khoảnh khắc, mưa như trút nước.
Trong tầm mắt, tất cả đều trở nên ám trầm.
Hoa ——
Nước mưa rơi xuống, hàng ngàn hàng vạn người đang lẩn trốn lần lượt vẫn lạc dưới lợi trảo và cự nha của yêu chúng Liệt Không nhất tộc.
Khi vừa vừa chạy tới chiến trường, còn chưa kịp giải quyết Yêu Tổ hạ cảnh của Liệt Không nhất tộc bên chiến trường của mình, hai người Tề Nguyên biết được tin tức này.
Bối rối không biết làm sao.
Hai người hận.
Trong lòng cũng hối hận.
Không nên tới!
Nhưng mà đã tới rồi.
Thì có cách gì đâu?
Chỉ có thể chiến.
"Đều lùi cho ta!"
Tề Nguyên một chưởng đánh bay người đến đưa tin, sau đó tức giận gầm lên một tiếng với thành viên của Già Thiên Lâu đang chống cự lại Liệt Không nhất tộc phía dưới.
Muốn đánh thức những người đang trong mộng này.
Tiếp tục chiến đấu nữa thì đều phải chết!
Về phần một tên cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh khác của Già Thiên Lâu, lão giả họ Lục.
Khi hắn nghe được tin tức Kiếm Trạch vẫn lạc, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng trên không chiến trường, sau đó quan sát người đang chém giết với Liệt Không nhất tộc phía dưới.
Hắn không giống như Tề Nguyên.
Hắn biết để những chiến sĩ lựa chọn ở lại bảo hộ tộc nhân hậu phương rút lui gần như là chuyện không thể.
Hắn chỉ có một con đường duy nhất là tiếp tục chiến đấu.
Nếu như bây giờ hắn vứt bỏ bọn họ không để ý tới, vậy Chiến bộ sẽ làm mất lòng tất cả mọi người.
"Ai, cũng không biết ta có thể kiên trì bao lâu."
Nói xong, lão giả họ Lục xông vào bên trong chiến trường, một quyền đánh một tôn Yêu Tổ hạ cảnh vây công lão giả họ Khương bay ngàn trượng.
Ngũ mạch vừa mới mở, trên bầu trời lập tức xuất hiện một tôn Yêu Tổ trung cảnh của Liệt Không nhất tộc —— chính là tôn đã đánh bại Liệt Diễm Thiên.
Mặt lão giả họ Lục lập tức xám như tro.
Chiến?
Làm sao chiến?
Sao cứ sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó?
Sau một khắc.
Lão giả họ Lục vội vàng móc ra một khối tinh thạch màu da cam, khi hắn dùng sức bóp, một lượng lớn Long Bích Văn lưu chuyển trong tinh thạch.
Vật này tên là Vạn Lý Hoàng Tinh.
Chính là Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo.
Phí tổn đắt đỏ!
Trong Già Thiên Lâu, chỉ có cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh mới có tư cách cos được.
Lại chỉ có một cái tác dụng.
Truyền âm!
Trong phạm vi mười vạn dặm, trong khoảnh khắc là tới.
"Lão sư, cứu ta!" Lão giả họ Lục nói xong, bóp nát Vạn Lý Hoàng Tinh, sau đó cảnh giác nhìn Yêu Tổ trung cảnh của Liệt Không nhất tộc càng ngày càng gần.
Khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ làm cho người không rét mà run đó, lão giả họ Lục không khỏi nuốt nước miếng một cái, thấp thỏm lấy ra vũ khí của mình.
Phải ráng chống đỡ một chút!
Chống đỡ một lúc thì sư phụ sẽ đến!
Trong Tẫn Tri Lâu, thấy cảnh này, Ôn Bình dời ánh mắt khỏi chiến trường Già Thiên Lâu và Liệt Không nhất tộc.
Đây chính là kết quả hắn muốn!
Không uổng công hắn tốn thời gian đi diễn một màn kịch.
Cứ như vậy, Già Thiên Lâu và Liệt Không nhất tộc càng chiến càng liệt, Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng sẽ có một cái không gian phát dục tốt hơn.
Ít nhất Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc không thể nào đi về.
Chỉ cần hắn không trở về viện binh thì tất cả đều không là vấn đề.
Theo sau đó, ánh mắt Ôn Bình rơi vào hình ảnh chiến trường Hào Khốc Thâm Uyên trên Hắc Tường. Hoài Không và Tinh Dạ Yêu Tổ của Liệt Không nhất tộc còn đang ác chiến.
Lúc đầu, Hoài Không thuộc về thế yếu nhưng cũng vì có Thời Phong trợ giúp cho nên dần dần chiếm cứ thượng phong.
Về phần hai tôn Yêu Tổ hạ cảnh.
Thời Phong trực tiếp dùng thần thông mạnh nhất của mình —— Ly Hỏa Thập Vĩ Sát, lần lượt giải quyết bọn họ. Mặc dù không phải cường thế nghiền ép nhưng cuối cùng vẫn là thắng.
Nhưng mà cảnh tượng này không ai nhìn thấy.
Khi những người khác cũng nhìn theo ánh mắt Ôn Bình, nhìn vào Hào Khốc Thâm Uyên, hơi kinh ngạc với chiến cuộc biến hóa.
"Ừm?"
"Ta bỏ qua cái gì, sao thành hai đánh một rồi?"
"Hai tôn Yêu Tổ vây công Thời Phong đâu?"
Đám người hơi kinh ngạc.
Trần Hiết chậm rãi mở miệng nói: "Ngay lúc chúng ta diễn kịch ở Hắc Vực, Thời Phong đã trấn sát bọn họ."
"Nhanh như vậy?"
Ngay cả Vi Sinh Tinh Vũ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hắn vốn cho rằng một trận chiến này mấy người Thời Phong sẽ rất gian nan.
Hơn nữa, rốt cuộc tông chủ đưa cho Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng cơ duyên như thế nào, vậy mà khiến cho Thời Phong cũng có thực lực trấn sát hai tôn Yêu Tổ?
Vi Sinh Tinh Vũ không nhịn được đưa ánh mắt về phía Ôn Bình, nhưng mà tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lúc này, Ôn Bình mở miệng: "Không có gì mà nhanh hay không nhanh, Thời Phong giết chỉ là hai con Yêu Tổ huyết mạch bình thường mà thôi, thực lực chỉ ngang với Thiên Huyền. Chân chính khó giải quyết cũng chỉ có Tinh Dạ Yêu Tổ. Muốn giết Tinh Dạ, Hoài Không và Thời Phong phải tìm đúng thời cơ, nếu không, chỉ cần cho Tinh Dạ cơ hội chạy trốn, với năng lực của hai người bọn họ thì không thể nào đuổi theo kịp."
Nói xong, bọn người Trần Hiết sửng sốt một chút.
Khá lắm.
Hóa ra là mình bảo thủ.
Sức tưởng tượng của mình bị cái đầu nhỏ hạn chế.
Tông chủ hi vọng mấy người Hoài Không giết chết Tinh Dạ Yêu Tổ.
Rõ ràng Hoài Không, Thời Phong mới vừa bước vào cảnh giới Yêu Tổ!