Hắn đến rồi!
Trong bạch quang, Ôn Bình chậm rãi đi ra, ánh mắt bình tĩnh đảo qua mỗi người bốn phía, cuối cùng rơi vào trên người bọn người Vân Liêu.
"Đứng lên đi."
Nói xong, bọn người Vân Liêu chậm rãi đứng thẳng tắp trong sân, nếu như so sánh, lục trúc cũng chỉ như thế thôi.
Sau một khắc.
Giọng Ti Hải Hiền vang lên tren không trung.
"Ôn huynh đệ, ngươi để ta đợi lâu quá!"
Thấy Ti Hải Hiền lại xưng hô mình thân thiết như vậy, Ôn Bình cũng không có lạnh nhạt, mỉm cười đáp lại: "Cũng do tông môn có một chút chuyện vụn vặt cho nên mới chậm. Hơn nữa cũng không phải ta dự thi, đến sớm, chẳng phải là giọng khách át giọng chủ."
"Ngươi nói như vậy, là chủ trì, ngươi đến muộn như vậy, ngược lại là đúng hả?" Ti Hải Hiền suýt chút bị Ôn Bình chọc tức đến phát cười.
Đồng thời cũng rất bất đắc dĩ.
Vị trí chủ trì, Thiên Vô Cấm khác không có tư cách, đoạt cũng không giành được.
Ôn Bình được, lại không coi nó ra gì.
Đúng là không thể nghĩ, một khi nghĩ tới thì luôn cảm thấy là lạ.
"Ta chưa từng nói ta sẽ đến sớm." Ôn Bình cười đáp lại một câu.
Sau khi Ti Hải Hiền nghe xong thì cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Cái tên người... Ôn huynh đệ, ta cũng không muốn nói nhiều. Nếu ngươi không thích tiệc đón tiếp, vậy thì tiệc rượu này sẽ miễn đi. Nhưng mà lát nữa ngươi phải đến Vực Chủ Phủ ta một chuyến, còn có chuyện phải thương lượng."
"Cái gì?"
Đêm hôm khuya khoắt.
Chuyện gì?
Không thể nói ban ngày sao?
Ti Hải Hiền giải thích: "Là chuyện liên quan tới giải thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng. Nhưng mà nơi này không tiện nói, đợi chút nữa trò chuyện tiếp việc này."
"Việc này sao, được, ta sẽ đi."
Ôn Bình gật đầu.
Ti Hải Hiền dứt lời, cũng không tiếp tục ở lại, dặn dò Diêm Lai vài câu sau đó trực tiếp rời đi, có vẻ như trong tay còn có rất nhiều việc gấp.
Khi Ti Hải Hiền vừa đi, những cường giả Thiên Vô Cấm khác vội vã không nhịn nổi mà tiến lên chào hỏi Ôn Bình, đều muốn làm quen với Ôn Bình.
Bởi vì có câu, người quen dễ làm việc.
Tuyền Qua Đồ của Tử Khí Các khó mua như thế nào, đặc thù như thế nào, đứa nhỏ ba tuổi đều có thể thấy được, chớ nói chi là cường giả Thiên Vô Cấm bọn họ.
Nhưng mà đối diện với mấy cường giả Thiên Vô Cấm xa lạ nhiệt tình này, Ôn Bình cũng không có cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại sinh lòng cảm khái, hắn vẫn đánh giá thấp nội tình của Nguyên Dương Vực.
Vốn cho rằng Nguyên Dương Vực chỉ có bốn nhà thế lực lục tinh là Long gia, Vọng Thần Các, Tinh Hải Tông và Thiên Tuyệt Thành, cường giả Thiên Vô Cấm hẳn là một cái tay cũng có thể đếm được.
Không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện tám chín khuôn mặt xa lạ.
Không yên lòng chào hỏi sơ, ánh mắt Ôn Bình rơi vào người quen biết cũ, thành chủ Thần Phi Thành, Diêm Lai.
Lúc này, Diêm Lai cười đáp lại ánh mắt của Ôn Bình, nói: "Ôn tông chủ, mấy ngày không thấy, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ."
"Yên tâm, sau này có cơ hội nhất định sẽ đi Thần Phi Thành." Chờ chủ điện thăng cấp xong, địa bàn mới xuất hiện, chắc chắn Ôn Bình sẽ chọn nó là Thần Phi Thành.
Dù sao Thần Phi Thành là trung tâm kinh tế Nguyên Dương Vực.
Nhưng mà Diêm Lai nghe được Ôn Bình nói như vậy thì lông mày run lên, sau đó cứng ngắc gật đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: "Ôn tông chủ, sao chỉ có một mình ngài đến?"
"Cũng không phải đến đánh nhau, một mình bổn tông chủ tới không được sao." Ôn Bình mỉm cười nói, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
"Cũng thế, cũng thế."
Diêm Lai khờ cười một tiếng.
Cũng thế, một mình Ôn Bình không phải càng tốt sao?
Người Bất Hủ Tông đến càng nhiều, không chừng sẽ phiền toái hơn.
Hàn huyên với Diêm Lai vài câu, sau đó ánh mắt Ôn Bình không tự chủ được rơi vào trên người mọi người của Long gia, bởi vì hắn phát hiện một vấn đề.
Người Long gia đến không ít.
Nhưng chỉ thiếu có người hắn muốn nhìn thấy nhất.
Mẫu thân đâu?
Tại sao nàng không đến?
Khi trong lòng Ôn Bình sinh ra nghi vấn như thế, ngay cả hứng thú hàn huyên vài câu những cường giả Thiên Vô Cấm cao cao tại thượng ở Nguyên Dương Vực cũng bị mất.
Diêm Lai nhìn ra Ôn Bình không quan tâm, thế là cũng không có tiếp tục dông dài: "Ôn tông chủ, ngài có việc thì cứ lo việc của ngài trước đi, chút nữa chúng ta gặp ở Vực Chủ Phủ."
Những người khác thấy Diêm Lai cũng nói như vậy.
Cũng đều ngại ngùng không muốn dây dưa nữa, chắp tay cáo biệt.
"Hẹn gặp lại!"
Ôn Bình dứt lời, thuận tay ôm quyền với bọn người Diêm Lai, sau đó lập tức lách mình đi tới trước mặt người Long gia, dọa người của Long gia kêu to một tiếng.
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
Long Hạo Miểu vội vàng dẫn theo chư vị tộc lão khom người đón lấy.
Ôn Bình khẽ động, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Long gia.
Thấy Ôn Bình cũng không hề tức giận, rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm, còn có người của thế lực khác đều ném ánh mắt hâm mộ cho người của Long gia.
Người của Long gia ôm được đùi!
Người của Long gia vốn là nội tình thâm hậu, bây giờ lại đi gần với tông chủ Bất Hủ Tông như vậy, tương lai chắc chắn có thể tiến thêm một bước.
Cùng lúc đó, đám người Long gia hành lễ, Ôn Bình thuận thế đưa mắt nhìn Long Dã.
Long Dã lập tức ngầm hiểu, vội nói: "Tới, nàng tới."
"Dẫn ta đi!"
Ôn Bình chỉ cảm thấy tim bắt đầu đạp loạn bịch bịch.
Kích động?
Thấp thỏm?
Từ khi lịch luyện một phen ở Thiên Tằng Giai đến nay, đã lâu hắn chưa từng có tâm trạng phức tạp như vậy.
Bởi vì lúc trước mình chỉ muốn làm một tông nhị đại hoàn khố, tất cả chuyện phiền toái mà hắn gây ra đều do vị mẫu thân này giải quyết cho hắn.
Cho nên quan hệ giữa hắn và mẫu thân càng thân cận hơn.
"Ôn tông chủ, mời đi theo ta." Lúc này, Long Dã khởi hành, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của những người khác, bay tới trụ sở của Long gia ở Thiên Dương Thành.
Ôn Bình lập tức đuổi theo.