Một màn này rơi vào ánh mắt Thiên Dương Thành và rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm, khiến cho người ta kinh ngạc, đồng thời lại khiến cho người ta cảm thấy nghi hoặc.
Ôn Bình lại không đi gặp Vực Chủ Phủ, trao đổi chuyện lớn bậc nhất là Thất Vực Đăng Thiên Bảng với Đại Vực Chủ trước mà lại đi theo người của Long gia.
Rốt cuộc thì người của Long gia có quan hệ gì với tông chủ Bất Hủ Tông?
Tông chủ Bất Hủ Tông lại muốn đi gặp ai?
Giờ phút này, người biết rõ, chỉ có Vân Liêu.
"Đều đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị Thất Vực Đăng Thiên Bảng ngày mai."
Vân Liêu trực tiếp xua tan mọi người.
Tối nay chắc chắn tông chủ sẽ không trở về.
Bởi vì tông chủ chờ đợi ngày này, đã chờ lâu lắm rồi.
Nhưng mà giờ phút này, có một đám người không rõ ràng cho lắm, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
Chính là bọn người Long Hạo Miểu!
Mấy ngày nay bọn họ thương lượng vấn đề Bất Hủ Tông thật lâu, nhất trí quyết định chính là giao hảo Bất Hủ Tông, cố gắng lôi kéo làm quen Bất Hủ Tông.
Nhưng bọn họ còn chưa nghĩ ra cách giao hảo.
Nhưng mà tông chủ Bất Hủ Tông lại đột nhiên tìm tới cửa.
Chẳng lẽ Long Dã chọc giận tông chủ Bất Hủ Tông?
Vừa nghĩ tới đó, nhất là khi Long Hạo Miểu mở miệng nhắc đến khả năng này, rất nhiều tộc lão đều biến sắc, trong nháy mắt thấp thỏm chuyển biến thành hoảng sợ.
"Mau cùng lên!"
"Mau cùng lên!"
Long Hạo Miểu thấy tình thế không ổn, vội vàng hô: "Nhanh đi tìm mẫu thân của ta, lúc này hẳn là nàng đang giúp phu nhân Đại Vực Chủ chọn quần áo mặc ngày mai. Nếu như tiểu tử Long Dã này mạo phạm Ôn tông chủ thật, chỉ sợ chỉ có mẫu thân của ta mới có thể giúp chúng ta."
Mẫu thân hắn Lạc Lưu Tâm, mặc dù không phải Thiên Vô Cấm, càng không phải là cường giả phong vương nhưng lại rất biết cách nói chuyện, rất biết cách nhìn mặt mà nói chuyện.
Thông mình hơn rất nhiều tộc lão giảo hoạt ba bốn trăm tuổi và đám người trẻ tuổi tuổi trẻ khí thịnh như bọn họ nhiều.
Hơn nữa mẫu vẫn là khuê mật của chính thê của Đại Vực Chủ, nếu như tông chủ Bất Hủ Tông khăng khăng muốn làm khó Long Dã, chắc chắn Đại Vực Chủ cũng sẽ nể mặt mẫu thân mà ra mặt điều đình.
"Càng nhanh càng tốt!" Dứt lời, Long Hạo Miểu không khỏi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hướng Ôn Bình và Long Dã rời đi.
Nhưng mà khi đuổi kịp, từ xa đã thấy Ôn Bình theo Long Dã rơi vào trong trụ sở của Long gia ở Thiên Dương Thành, khiến cho trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng.
Sói lạc bầy dê!
Nhưng mà khi Long Hạo Miểu và đông đảo tộc lão đuổi theo chuẩn bị cầu tình, Ôn Bình dừng lại ở cổng một căn nhà tức giận quát to một tiếng.
"Đều ngậm miệng cho bổn tông chủ!"
Dứt lời, Ôn Bình cẩn thận từng li từng tí cất bước đi vào trong nhà lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, khiến cho đám người Long Hạo Miểu vốn đang rất hốt hoảng bối rối.
Có chuyện gì thế?
Sao Ôn tông chủ lại đến chỗ tam muội?
Lúc này, Long Dã dẫn đường thấp giọng mở miệng nói: "Ôn tông chủ, tam muội ở bên trong."
Ôn Bình cảm nhận được khí tức quen thuộc củav, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, sau đó trực tiếp vung tay lên, lập một cái bình chướng trên không trung Long gia.
Cách âm.
Cũng ngăn cách cảm giác.
Dù là cường giả phong vương cũng không thể nhìn trộm.
Trừ phi tinh thần lực của người đó mạnh như Đao Ma.
"Canh giữ ở cửa viện, không cần biết là ai xông vào, trực tiếp giết." Ôn Bình vừa nói xong, bên cạnh, Long Dã đột nhiên ngây ra một lúc.
"Ôn tông chủ, ta không..."
Long Dã do dự mở miệng.
Nhưng mà vừa mới nói được nửa câu thì thấy một người đột nhiên hiện ra, giống như quỷ mị.
Chính là Nguyên Ương · Liệt Không Chi Hoàng đã hóa thành hình người!
Nhìn thấy Liệt Không Chi Hoàng dáng vẻ trung niên không giận tự uy đứng sừng sững ở đó, Long Dã vội vàng ngậm miệng không nói, cũng vội vàng thối lui ra khỏi nhà.
Là mình tự mình đa tình.
Hắn một Địa Vô Cấm, cũng xứng?
Khi Long Dã vừa lui ra khỏi nhà, Long Hạo Miểu vội vàng nháy mắt ra hiệu, kéo Long Dã qua một bên, sau đó thấp giọng hỏi: "Ngươi không có mạo phạm Ôn tông chủ?"
"Không có."
Long Dã lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đại ca này của mình quá để mắt mình!
Không đợi Long Hạo Miểu tiếp tục hỏi, Long Dã bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Long Hạo Miểu, thở dài nói: "Đại ca, ngươi hãy nghĩ nên làm sao bàn giao với Ôn tông chủ đi. Mặc dù Ôn tông chủ không đến mức giết ngươi nhưng chắc chắn ngươi không chết cũng phải nằm trên giường mấy năm."
"A?"
Long Hạo Miểu không rõ ràng cho lắm, ngây người.
Sau một khắc, Long Dã vội vàng trốn tránh, giống như trên người Long Hạo Miểu có cứt: "Đại ca, ta chỉ có thể nói cho ngươi. Gia đình nhỏ mỹ mãn, hạnh phúc và hòa thuận ngọt ngào của Ôn tông chủ là chính một tay ngươi chia rẽ... ngươi đừng tới đây, cách ta xa một chút, y phục này là mấy ngày trước đây mẫu thân mua cho ta, không thể dính máu!"
Dứt lời, Long Dã lại né xa mấy bước, cho đến khi cách Long Hạo Miểu chừng mười trượng mới dừng lại, sau đó Long Hạo Miểu đi lên phía trước một bước, hắn lập tức lui về sau một bước.
"Đại ca, ngươi đừng tới đây!"
"Ngươi đi ra!"
Một tới hai đi, Long Hạo Miểu lập tức dở khóc dở cười.
Hóa ra người đắc tội Ôn tông chủ là mình!
"Ta..."
Long Hạo Miểu khóc không ra nước mắt, sau đó vội vàng xoay người muốn đi vào trong nhà cầu tình, nhưng vừa đến cửa thì một luồng khí tức mênh mông đập vào mặt.
Khi khí tức này đánh tới, giống như là một ngọn núi lớn đột nhiên đặt ở trên vai của mình, khiến cho hắn nửa bước khó đi, lại bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Bị dọa sợ!
Long Hạo Miểu kinh hô, gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Ương · Liệt Không Chi Hoàng, khóc không ra nước mắt: "Thiên Vô Cấm Trung Cảnh Yêu Tổ, mẫu thân cứu ta!"