Cùng lúc đó, động tĩnh bên ngoài nhà hấp dẫn sự chú ý của Ôn mẫu trong phòng, khi nàng rảo bước đi tới cửa, vừa khéo đụng phải Ôn Bình đang đi vào.
Ôn Bình bước chân đang định bước qua ngưỡng cửa của Ôn Bình chững lại, giống như bị hàn băng đông lại, nhưng là trên mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Mẫu thân!"
Nói xong, trong ngoài nhà lập tức lặng ngắt như tờ.
Ôn mẫu vốn lo lắng muốn xem một chút xem xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt, sau đó chuyển thành vui sướng, cuối cùng vui đến phát khóc, nước mắt giống như là hồng thủy vỡ đê tuôn ra khỏi hốc mắt.
"Ta biết ngay là ngươi! Ta biết ngay là ngươi!" Ôn mẫu lặp lại câu này, sau đó rảo bước đi đến trước mặt Ôn Bình, ôm chặt Ôn Bình.
Ôn Bình không hề động, mặc cho mẫu thân ôm mình như thế.
Bởi vì mẫu thân tưởng niệm vĩnh viễn nhiều hơn, đậm hơn hài tử tưởng niệm.
Một màn này, trực tiếp khiến cho sắc mặt bọn người Long Hạo Miểu ở cửa đại biến.
Nhưng mà biến hóa chia làm hai loại, có tộc lão không ủng hộ thông gia, bọn họ biết tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình lại là con của Long Tuyết thì hưng phấn.
Tộc lão ủng hộ thông gia và người ủng hộ thông gia số một là Long Hạo Miểu thì cảm xúc trên mặt bọn họ phức tạp lắm, đắng chát, còn có sợ hãi.
Sau đó hai nhóm người không tự chủ được chia làm hai phe cánh.
Đương nhiên.
Có một phe là lụi bại.
"Ta..."
Làm người dẫn đầu ủng hộ thông gia, Long Hạo Miểu chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, thấy lạnh cả người, một luồng khí lạnh chạy lên não.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Ôn tông chủ lại là con của tam muội!
Ông trời ơi.
Người muốn chơi chết ta!
"Tiểu tử thúi... ngươi cao lớn." Lúc này, trong nhà, giọng Ôn mẫu vọng ra.
Ôn mẫu chậm rãi buông hai tay ra, sau đó cười lau nước mắt của mình.
Giờ khắc này, nàng ngoại trừ vui sướng ra thì không còn những ý nghĩ gì khác.
Mặc dù trước đó đã nghe Ôn Ngôn nói con của mình được cường giả coi trọng, tương lai có hi vọng, nhưng mà nàng không ngờ được là ngày này đến nhanh như vậy.
Thời khắc này, Ôn Bình chậm rãi đưa tay, ngón cái nhè nhẹ lau sạch nước mắt chảy từ trên mặt Ôn mẫu xuống, sau đó đáp lại một câu: "Mẫu thân, ngươi khóc thật khó nhìn."
"Ngươi, tiểu tử thúi này!" Ôn mẫu đưa tay giả bộ đánh.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Ôn Bình sẽ tránh.
Đồng thời núp xa xa.
Vừa tránh, còn tiếp tục trêu chọc vài câu, cho đến khi bị rượt chạy xuống Vân Lam Sơn.
Nhưng bây giờ Ôn Bình cũng không có tránh, mà vội cười xin lỗi: "Nói đùa, nói đùa."
Tay Ôn mẫu cũng giống như trước, cũng không có đánh thật mà là dừng ở giữa không trung một hồi rồi rút về.
Không giống như Ôn Bình.
Ôn Bình thay đổi.
Nhưng mà Ôn mẫu vẫn không thay đổi, vẫn không nỡ đánh thật.
"Đã là một tông chi chủ, vẫn không có đứng đắn."
Ôn Bình bất đắc dĩ cười nói: "Cũng chỉ có ngài nói như vậy."
Ôn mẫu cười cười, không nói gì, bởi vì nàng biết đúng là Ôn Bình đã thay đổi rất nhiều.
Hoàn khố trước đây, dáng vẻ không chút đứng đắn trước đó đã theo gió mà bay.
Bây giờ hắn là tông chủ Bất Hủ Tông mà toàn bộ Long gia, thậm chí toàn bộ Nguyên Dương Vực đều phải ngưỡng vọng và tôn kính!
Có thể đạt tới độ cao như vậy trong thời gian ngắn như vậy.
Nỗ lực đằng sau nó, phải nói là vô tiền khoáng hậu.
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Ôn mẫu có chút đau xót, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Ôn Bình thấy thế thì vội vàng nói: "Mẫu thân, lần này ta đến đây cũng không chuẩn bị bao nhiêu thứ... Liệt Không, ngươi đến."
Nói xong, Nguyên Ương · Liệt Không Chi Hoàng quay người đi vào trong phòng.
Theo sau đó, Ôn Bình còn móc từ trong tàng giới ra mấy cái Phá Kính Đan cao cấp.
"Đây là Liệt Không, sau này ta không ở bên người ngài, hắn sẽ bảo hộ ngài và phụ thân. Đừng nhìn hắn chỉ có thực lực Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, nhưng cường giả phong vương tới, hắn cũng có thể đánh một trận. Cường giả phong vương bình thường hoàn toàn không làm gì được hắn."
"Chủ nhân!"
Liệt Không lập tức khom mình hành lễ.
Ôn mẫu lập tức giật mình, một tôn Yêu Tổ Thiên Vô Cấm Trung Cảnh hành lễ với nàng, hơn nữa tôn xưng nàng là chủ nhân, quả là còn đáng sợ hơn ác mộng khi còn bé.
"Tiền bối, ngài không cần khách khí như thế." Ôn mẫu vội vàng đưa tay đi đỡ Liệt Không, nhưng phát hiện Liệt Không không hề động một chút nào, vẫn duy trì trạng thái khom người.
Sau khi giằng co, cho đến khi Ôn mẫu bất đắc dĩ nói "miễn lễ", Liệt Không mới đứng thẳng tắp lại, về tới trạng thái Yêu Tổ Thiên Vô Cấm Trung Cảnh.
Ôn Bình đưa Phá Kính Đan cao cấp tới trong tay Ôn mẫu, sau đó nói: "Mẫu thân, Phá Kính Đan này ngươi giữ lại, một viên đủ để ngài bước vào Địa Vô Cấm."
"Ngươi, cái tên này."
Ôn mẫu tay nâng Phá Kính Đan cao cấp, bất đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng không khỏi miên man bất định.
Nhi tử này của mình vừa ra tay chính là trọng bảo như vậy, còn mời được Yêu Tổ Thiên Vô Cấm Trung Cảnh làm hộ vệ của mình, xem ra cường giả phía sau cũng không đơn giản là cường giả phong vương.
Phỏng đoán của nàng trong mấy ngày nay vẫn bảo thủ lắm.
Đúng vào lúc này, Nguyên Ương · Liệt Không Chi Hoàng đột nhiên tuôn ra khí tức kinh khủng, xông thẳng tới chân trời, dọa cho Ôn mẫu kêu to một tiếng.
Sau đó thì nghe được một giọng nói quen thuộc từ trên không trung vọng xuống.
Chính là mẫu thân Lạc Lưu Tâm!
"Ôn tông chủ tha mạng, lão thân là Lạc Lưu Tâm, cũng không có ý mạo phạm!"
Một đoàn người Lạc Lưu Tâm vốn vội vàng mà đến lập tức giảm tốc độ lại, ngừng trên không trung, không còn dám tiến lên chút nào, chỉ sợ Ôn Bình động thủ.
Ôn Bình mặt không cảm xúc, thậm chí còn giống như là không muốn để ý tới, nhưng mà lúc này, Ôn mẫu khoác một cánh tay lên cánh tay của hắn: "Bà ngoại ngươi cũng thân bất do kỷ."
"Mẫu thân, ta biết ý của ngài. Nhưng mà nếu như chuyện gì cũng có thể dùng lý do thân bất do kỷ để mà chống chế thì có phải là đã quá đơn giản rồi hay không?”