Dứt lời, Ôn Bình tâm niệm vừa động, Nguyên Ương · Liệt Không Chi Hoàng chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau đó đưa tay một cái, phóng xuất ra một đạo yêu lực hóa thành đại thủ bắt lấy bọn người Lạc Lưu Tâm.
Giống như là vồ một con gà con vậy.
Ôn Bình thì đi vào trong phòng, đồng thời móc Truyền Âm Thạch ra chuẩn bị liên hệ phụ thân, người nhà sẽ tìm một chỗ yên tĩnh trên lầu hai để trò chuyện.
Hơn nữa giờ cũng đã đến lúc người một nhà nên tụ họp một chút.
Đã lâu rồi cả nhà bọn họ chừng từng ngồi chung bàn ăn một bữa cơm.
Trước kia Ôn Bình không quan tâm.
Dù sao đó cũng là tuổi trẻ.
Nhưng bây giờ không giống như vậy.
Đồng thời từ hôm nay trở đi, không còn ai có thể tách phụ mẫu ra nữa.
Về phần người của Long gia, để cho bọn họ quỳ một lúc trước, khi nào mình tâm trạng tốt thì sẽ đi xử lý bọn họ.
Trong phòng, sau khi ngồi xuống, Ôn Bình vội vàng móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Ôn phụ, lẳng lặng chờ Ôn phụ ở đầu kia sa trường kết nối Truyền Âm Thạch.
Chờ đợi không sai biệt lắm trăm hơi thở, Truyền Âm Thạch mới kết nối.
"Tiểu tử, nhìn thấy mẫu thân ngươi?"
Bên kia Truyền Âm Thạch, Ôn phụ có chút thở gấp nói.
Ôn Bình gật đầu cười nói: "Nếu không phải biết ngài đang ở sa trường, ta còn nghi ngờ không biết có phải bây giờ ngài đang nấp ở cửa ra vào nhìn lén."
"Tiểu tử, ngươi từ sờ ngực hỏi mình, lần trước ngươi liên hệ ta là lúc nào. Nếu không phải biết bây giờ ngươi bề bộn nhiều việc, ta cũng hoài nghi ngươi có phải đã quên còn có một người phụ thân như ta hay không." Bên kia Truyền Âm Thạch, Ôn Ngôn tức giận mở miệng.
"Nói như ngài cầm Truyền Âm Thạch thường xuyên liên hệ ta vậy." Ôn Bình đáp lại một câu, sau đó đưa Truyền Âm Thạch đến trước mặt Ôn mẫu: "Phụ thân tốt của ta, bây giờ ái thê ngài đang ở bên cạnh, muốn nói vài câu hay không? Giải nỗi khổ tương tư của ngươi."
"Tiểu tử thúi!"
Ôn Ngôn trầm giọng mắng một câu, sau đó bức thiết mở miệng: "Tuyết?"
Long Tuyết đáp, nhưng mà mới mở miệng thì đã quan tâm hỏi: "Sao ngươi thở hồng hộc như thế?"
"Không có việc gì, đụng phải một tiểu tạp mao, nhưng mà đã giải quyết." Ôn Ngôn hời hợt giải thích một câu, sau đó ngữ khí chuyển thành ngưng trọng, quan tâm dặn dò: "Gần đây ngươi không sao chứ? Tiểu tử này lỗ mãng đi tìm ngươi, ngươi chú ý một chút, đừng bị tai mắt của đại ca ngươi thấy được. Gần đây thái độ của nhị ca ngươi vừa có chuyển biến tốt đẹp, có đôi khi cũng sẽ giúp ngươi nói chuyện, vất vả lắm mới có thể buông lỏng một hơi, nếu như lại bị người của đại ca ngươi phát hiện tiểu tử này tồn tại, hậu quả khó mà lường được."
"Yên tâm đi." Long Tuyết ngẩng đầu nhìn Ôn Bình, lại nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhẹ nhõm cười một tiếng: "Bây giờ mấy người đại ca đã biết."
"A?"
Ôn phụ hoảng hốt, trái tim run lên bần bật, giống như có người bỗng nhiên nên một quyền vào ngực hắn vậy.
Không đợi Ôn phụ mở miệng, Long Tuyết vội vàng giải thích: "Con của ngươi, bây giờ đừng nói là Long gia, cho dù toàn bộ Nguyên Dương Vực cũng không có mấy người là đối thủ của hắn."
"Tiểu tử này không phải đã đột phá Thiên Vô Cấm chứ?" Ôn phụ lớn mật suy đoán một chút, tim đập càng thêm dữ dội.
Thiên Vô Cấm.
Khá lắm.
Thân ở sa trường, hắn há lại không biết Thiên Vô Cấm là khái niệm gì?
Trước mặt Thiên Vô Cấm, những Trấn Nhạc Cảnh, thậm chí cường giả Địa Vô Cấm bọn họ đều như là sâu kiến.
Nghe được Ôn phụ bối rối, Long Tuyết cười trộm nói: "Đoán đúng, nhưng mà không có thưởng. Lúc trước ngươi luôn nói hắn bất học vô thuật, tương lai có thể mở ra cái mạch môn thứ nhất cũng quá lắm rồi, bây giờ ngược lại là ngươi bị bỏ lại đằng sau, ngươi ngay cả ngươi bóng lưng của con trai cũng không nhìn thấy."
Ôn Bình cười nói tiếp: "Không đơn giản là Thiên Vô Cấm như vậy, ngài trở về thì hiểu. Nói tóm lại, từ hôm nay trở đi, Long gia không có bất kỳ người nào có thể cản trở ngài và mẫu thân của ta cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, còn có cùng giường chung gối."
"Tiểu tử thúi..." Ôn Ngôn mặt mo đỏ ửng, thấp giọng mắng một câu, sau đó đột nhiên trầm mặc lại, sau một hồi lâu, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thán: "Hảo tiểu tử! Ôn gia ta có thể có một con rồng như ngươi vậy, kẻ làm cha như ta bị bỏ lại phía sau thì cứ bỏ lại phía sau đi, không có gì phải mất mặt."
"Được rồi, phụ thân thân yêu của ta, đừng cảm khái, không ai nói ngươi mất mặt. Đợi chút nữa ta phái Long Dã đi đón ngài, ngày mai người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Long Dã?"
"Long Dã?"
Hai người Ôn phụ, Ôn mẫu đều hơi kinh ngạc.
Ôn Bình giải thích: "Khi cơn ở Hồ Thiên Địa, hắn đã là người của ta. Nếu không thì ngài nghĩ vì cái gì mà hắn sẽ giúp hai người như vậy?"
"Hảo tiểu tử, ta nói! Ta nói tại sao Long Dã đột nhiên giúp đỡ mẫu thân ngươi và ta như thế, hơn nữa vì chúng ta mà còn không tiếc cãi lộn với Long Hạo Miểu." Nghi hoặc canh cánh trong lòng Ôn Ngôn tan thành mây khói.
"Không riêng gì Long Dã, còn có nhiều người mà ngài không tưởng tượng được nữa. Nhưng mà ở đây ta cũng không muốn nói nhiều, tất cả chờ ngài trở về, sẽ chậm rãi biết."
"Được!" Gật đầu đồng ý, sau đó Ôn Ngôn đột nhiên nhận ra được một vấn đề: "Sa trường cách Nguyên Dương Vực xa vạn dặm, ngươi có biện pháp để cho ngày mai ta trở lại được Nguyên Dương Vực?"
"Ta nói, còn nhiều thứ mà ngài không tưởng tượng được lắm." Ôn Bình cười cười, sau đó trầm giọng hô một tiếng với bên ngoài nhà: "Long Dã, ngươi đi vào."
Long Dã đang đứng xa xa né tránh bọn người Long Hạo Miểu, nghe Ôn Bình la lên thì vội vàng đáp một tiếng, sau đó đi ngang qua bọn người Long Hạo Miểu.
"Tông chủ, ngài có dặn dò gì!"
Việc đã đến nước này, Long Dã không giả nữa!
Ôn Bình dặn dò: "Lát nữa ta sẽ truyền tống ngươi đến sa trường đón phụ thân ta về, đợi tìm được phụ thân ta thì lập tức dùng Truyền Âm Thạch liên hệ ta."
Long Dã cung kính đáp: "Tông chủ yên tâm, người của ta có xung quanh lão tông chủ. Cho ta một canh giờ, chắc chắn ta sẽ dẫn lão tông chủ về."
"Sau chuyện này, ngươi có thể nhập tông."
"Đa tạ tông chủ!"
Long Dã vui vẻ, vội vàng khom người hành lễ, hơn nữa là ngay trước mặt người của Long gia, quả thực khiến cho bọn người Long Hạo Miểu có chút không tưởng được.
Sau một khắc, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống.
Oanh ——
Khi bạch quang biến mất, Long Dã cũng biến mất trong nhà.
Khi Long Dã rời đi, Long Hạo Miểu và rất nhiều tộc lão nhao nhao nhìn về phía Lạc Lưu Tâm.