Nhưng mà một câu nói tiếp theo khiến cho tinh thần lực của Ôn Bình tập trung vào trên người hắn.
"Chủ trì giải thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng là đại biểu Nguyên Dương Vực ta, đối mặt không chỉ người của Nguyên Dương Vực mà là toàn bộ U Quốc. Loại người một không có bối cảnh, hai không có thân phận chính phủ hoặc là quân đội cũng xứng đảm nhiệm chủ trì Nguyên Dương Vực ta, đúng là buồn cười. Thật không biết rốt cuộc Ti Hải Hiền đầu óc nước vào đó nghĩ như thế nào, lại đẩy hắn lên làm chủ trì."
"Phải nghĩ cách thuyết phục sư phụ lão nhân gia nghĩ cách bãi miễn vị trí chủ trì của Ôn Bình, nếu không chẳng phải Nguyên Dương Vực ta sẽ bị cười đến rụng răng? Hơn nữa tông chủ Bất Hủ Tông này còn đắc tội hai thế lực lớn Trạch Minh Cung, Thiên Tượng Môn, thế lực hai nhà này khá lớn ở bên ngoài Nguyên Dương Vực, nếu phát động những đại vực khác nhằm vào Nguyên Dương Vực ta, vậy chẳng phải các thiên kiêu Nguyên Dương Vực ta sẽ bốn bề thọ địch?"
Khi cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh dáng vẻ thanh niên nói xong, Ôn Bình rất muốn ném cho người này một cái liếc mắt, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Huynh đệ, ngươi đừng rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện, ta ngay cả nhiệm vụ hệ thống của không có, đến Thiên Dương Thành tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng chỉ là xem náo nhiệt.
Người ta Vực Chủ Nguyên Dương Vực cũng không lo lắng, ngươi chỉ là một người ngoài cuộc, xem náo nhiệt là được rồi, lo lắng chuyện ngươi không nên lo làm gì?
Lúc này, Ôn Bình liếc qua tin tức giản dị của người này, phát hiện hắn là đại đệ tử của cường giả phong vương.
“Giác Tá.”
“Giới tính: Nam.”
“Tuổi tác: Ba trăm bảy mươi hai tuổi.”
“Cảnh giới: Thiên Vô Cấm Trung Cảnh.”
...
“Sơ lược quan hệ xã hội: Sư tôn là cường giả phong vương Nguyên Dương Vực - Vụ Kỳ Vương....”
Nhìn đến đây, Ôn Bình hiểu.
Khó trách thích chỉ trỏ, hóa ra là có sư tôn phong vương, đã quen cao cao tại thượng.
Chỉ chốc lát, Giác Tá rời đi.
Ôn Bình thu hồi tinh thần lực, tiếp tục theo mẫu thân thử quần áo, cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua, bất tri bất giác một canh giờ đã qua.
Người của Ti Hải Hiền đến ba chuyến, thúc giục Ôn Bình đi đến phủ thành chủ, nhưng mà khi nhìn thấy Quân Thiên Nhất Cố chờ ở bên ngoài bình chướng thì cũng chỉ có thể chờ chung với Quân Thiên Nhất Cố.
Tất cả những chuyện này Ôn Bình biết, cho nên khi phụ thân còn chưa tới, Ôn Bình quyết định hay là đi Vực Chủ Phủ trước.
Bởi vì hắn mới nghe được một câu từ miệng của người của Ti Hải Hiền.
Quá trình tranh tài Thất Vực Đăng Thiên Bảng còn chưa được định ra!
Ôn Bình có chút bó tay.
Ngày mai đều muốn bắt đầu.
Quá trình tranh tài còn chưa định ra.
Quá qua loa đi chứ?
Đương nhiên, chắc chắn Ôn Bình sẽ không cho rằng đây là do Ti Hải Hiền không làm tròn trách nhiệm, lười biếng, đoán chừng là có ẩn tình khác.
"Được rồi, mẫu thân, lát nữa ta lại đến mặc thử quần áo ngài may. Người của Vực Chủ Phủ đã tới gọi bốn lần, vẫn đang chờ ở bên ngoài, ta đi phủ thành chủ trước xem." Nói xong, Ôn Bình tìm một cái áo khoát tương đối vừa trong đống quần áo mặt lên.
Long mẫu giật mình, vội nói: "Đứa nhỏ này, sao ngươi không nói sớm một chút. Để Đại Vực Chủ chờ ngươi, tiểu tử ngươi học sĩ diện từ khi nào ấy."
"Cái này không phải là sĩ diện cái gì, ta đến Thiên Dương Thành vốn chính là tìm ngài." Vừa mặc quần áo tử tế, Ôn Bình đã bị Long mẫu đẩy ra phía ngoài.
Vừa dứt lời, Ôn Bình đã bị Ôn mẫu đẩy ra khỏi phòng: "Được rồi, đi Vực Chủ Phủ trước, chờ ngươi từ Vực Chủ Phủ về, ta làm món ngươi thích ăn nhất cho ngươi."
Ôn Bình gật gật đầu, dặn dò Nguyên Ương · Liệt Không Chi Hoàng hai câu, sau đó đi đến biệt viện. Nhưng mà vừa đi hai bước thì nghe bên ngoài có một giọng nói vang lên.
"Lão thân Lạc Lưu Tâm, dẫn người Long gia cung tiễn Ôn tông chủ."
"Ừm?"
Người của Long gia không có giống nhân vật phản diện nhược trí, quỳ xuống kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, đây là chuyện Ôn Bình không ngờ tới.
Lạc Lưu Tâm này thật thông minh.
Nếu như nàng dẫn theo người của Long gia xin lỗi, cho dù là dập đầu đến nhà ở cũng sập, đoán chừng mình nhìn cũng không nhìn lấy một cái, lập tức đi ngay.
Nàng chơi một chiêu như vậy, Ôn Bình lại đột nhiên không muốn đi.
"Bây giờ các ngươi biết tất cả mọi chuyện... nói thật, ta muốn giết các ngươi." Dứt lời, lãnh mâu của Ôn Bình đảo qua tất cả người của Long gia đang quỳ gối bên ngoài nhà.
Long Hạo Miểu giật mình, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ thì lại bị Lạc Lưu Tâm ấn xuống: "Ôn tông chủ, cho dù ngài làm như thế nào cũng không sai, tất cả đều là Long gia ta sai, ta và người của Long gia chúng ta cũng không muốn giải thích cho mình."
"Đi! Ai là người đầu tiền đứng ra nói muốn dùng mẫu thân của ta làm thông gia?" Ôn Bình trực tiếp mở miệng chất vấn, ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người.
Có người ánh mắt né tránh.
Có người ánh mắt sợ hãi.
Cũng có người như trút được gánh nặng.
Lạc Lưu Tâm chém đinh chặt sắt mở miệng nói: "Là lão thân."
"Mẫu thân!" Sau lưng, giọng Ôn mẫu vang lên.
Ôn Bình cười lạnh nói: "Ít dùng chiêu này!"
Nói xong, Ôn Bình đưa tay bắn ra một chỉ, theo một chỉ này bắn ra chính là Thanh Liên Thanh Liên Kiếm Ý nở rộ.
Phốc ——
Một kiếm.
Một vị tộc lão Long gia ánh mắt tràn đầy sợ hãi vẫn lạc tại chỗ.
Tất cả mọi người bị giật mình kêu lên, ngay cả Long mẫu cũng bị giật nảy mình, nhưng mà nàng cũng không có khuyên can Ôn Bình.
Bởi vì giờ khắc này nàng cũng nghĩ rất lâu.
Tộc lão bị Ôn Bình giết chết chính là người đầu tiên đưa ra ý kiến thông gia trước đó!
Cho tới bây giờ, hắn cũng là người ủng hộ kế hoạch thông gia nhất!
"Đều quỳ đó cho ta!" Khi người đó bịch một tiếng, ngã trong vũng máu, Lạc Lưu Tâm giành nói trước Ôn Bình, gầm lên một tiếng với người của Long gia.
Ôn Bình liếc mắt nhìn Lạc Lưu Tâm như đã điên rồi, hắn biết Lạc Lưu Tâm có chủ ý gì, cũng biết ý nghĩ của Lạc Lưu Tâm.