Ôn Bình khẽ nở nụ cười, đưa mắt nhìn mọi người, xem như lên tiếng chào.
Bởi vì cho dù ở đây đều là cường giả Thiên Vô Cấm nhưng hắn cũng không cần đứng lên.
Khiêm tốn là mỹ đức.
Nhưng trong giai đoạn này thì hắn không cần.
"Chư vị không cần đứng lên."
Ôn Bình mới mở miệng, rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm lập tức ngơ ngác một chút, sau đó do dự đứng lên vỗ tay, đồng thời không keo kiệt thốt lời ca tụng.
Long Hạo Miểu nói lớn nhất: "Với thực lực, địa vị và cống hiến của Ôn tông chủ với U Quốc, vị trí chủ trì thực chí danh quy. Trong rất nhiều đại vực của U Quốc, vãn bối dám cam đoan, tuyệt đối không có cường giả nào thích hợp đại biểu cho một cái đại vực giống như Ôn tông chủ!"
"Chắc chắn!" Các chủ Vọng Thần Các hùa theo, dù sao bây giờ chỗ dựa lớn nhất nhà mình là Thiên Huyền đã là người của Bất Hủ Tông.
Ôn Bình liếc mắt nhìn Long Hạo Miểu, trên mặt vẫn giữ vững bình tĩnh.
Nịnh hót!
Ít dùng chiêu này!
Lẽ nào cho rằng nịnh nọt thì có thể lắng lại lửa giận của hắn?
"Đều ngồi đi, ngồi đi. Có thể nhìn ra được, từng câu ca ngợi của chư vị đều phát ra từ phế phủ. Đã như vậy, ta sẽ nhận việc này." Bị một đám người khen loạn một trận, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đợi đám người từng người chậm rãi ngồi xuống lại, Ti Hải Hiền tiếp tục mở miệng nói: "Thật ra thì có một chuyện các ngươi khen còn chưa rõ. Chư vị đừng tưởng rằng ở Thần Phi Thành, bọn người Bắc Thiên Hàn của Trạch Minh Cung đang phối hợp với Ôn tông chủ diễn kịch. Nếu như các ngươi nghĩ như vậy thì sai mười phần.”
"Thực không dám giấu giếm, dù cho là mạch thuật Thiên cấp của ta đã vào hóa cảnh thì cũng không đỡ nổi một kiếm của Ôn tông chủ. Trong số Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, nếu Ôn tông chủ nói thứ hai, tuyệt đối không người nào dám nói thứ nhất."
Ti Hải Hiền dứt lời, đám người lại cảm thán một trận.
Nhưng mà lần này cũng không phải tán dương qua loa mà là thật lòng.
Ngay cả Đại Vực Chủ cũng không đỡ nổi một kiếm, thực lực thế này, phong vương ở trong tầm tay!
Nhưng mà nghe đến đây, Ôn Bình có chút bó tay: "Đại Vực Chủ, ngươi tới tìm ta chính là vì khen ta sao? Nếu như không có việc gì, ta đi."
Ti Hải Hiền vội vàng giữ lại: "Ôn tông chủ không nên gấp gáp, bây giờ bắt đầu đây, bây giờ bắt đầu đây."
Sau đó lại nói: "Thật ra thì mật hội lần này không giống với trước đây. Mật hội trước đây, mục đích là định ra quá trình tranh tài Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở ngày cuối cùng, hơn nữa còn tuyệt mật, đồng thời ngăn chặn bất cứ kẻ nào sớm biết quá trình tranh tài. Mệnh lệnh của quốc chủ là —— gia tốc tiến trình Thất Vực Đăng Thiên Bảng."
"Gia tốc?"
"Sao đột nhiên muốn gia tốc?"
Rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm đều hơi nghi hoặc một chút.
Tin tức này cũng quá đột nhiên.
Bọn họ là người chính phủ, quân đội, vậy mà cũng không có nhận được thông báo.
Ti Hải Hiền nói tiếp: "Mệnh lệnh lần này là tuyệt mật, chư vị không biết thì rất bình thường. Thật ra thì cuối cùng là bởi vì đại động tác của Già Thiên Lâu lần này. Trước đây Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở các vực nhỏ đều có người ẩn núp của Già Thiên Lâu quấy rối, dẫn đến tử thương không ít người trẻ tuổi, cho nên quốc chủ muốn đẩy nhanh tiến trình Thất Vực Đăng Thiên Bảng, sau đó nhanh chóng mở một lần phản kích trả thù Già Thiên Lâu!"
Khi nói xong, Ti Hải Hiền đã tức giận gõ cái bàn.
Ôn Bình ở bên cạnh nghe, cảm nhận được phẫn nộ của bọn họ, thật sự không thể nào đồng tình được, cho nên cũng lười nói chuyện, dứt khoát lẳng lặng nghe.
Nghe một hồi lâu, Ôn Bình cũng hiểu.
Rất đơn giản.
Chính là U Quốc muốn trả thù Già Thiên Lâu, hơn nữa đã đợi không kịp.
Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, mở hình thức bội số ra, vốn có vô số cửa ải và kiểm tra nhưng giờ lại hủy bỏ, hóa phức tạp thành đơn giản.
Lại dùng tốc độ nhanh nhất và hiệu suất cao nhất với quá trình tranh tài thích hợp nhất để kết thúc Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Nguyên Dương Vực.
Đối với chuyện này, Ôn Bình rất đồng ý.
Không có một chút ý kiến.
"Nếu chuyện nên nói cũng đã nói rõ rồi, vậy chúng ta bắt đầu thương lượng quá trình tranh tài, chư vị có thể nói thoải mái." Ti Hải Hiền đưa mắt nhìn tất cả mọi người, sau đó ngừng lại ở phụ tá đắc lực của mình, thành chủ Thần Phi Thành Diêm Lai.
Lúc này, Diêm Lai đứng dậy, nhưng mà lại nhìn Ôn Bình: "Không thì để cho Ôn tông chủ đề nghị đi, Ôn tông chủ là chủ trì lần này, cũng là người mạnh nhất trong chúng ta, chắc chắn sẽ có chút kỳ tư diệu tưởng. Nếu như phù hợp thì quyết định luôn là được, không cần nói nhiều."
"Đồng ý."
"Đồng ý!"
Rất nhiều Thiên Vô Cấm lần lượt lên tiếng, vậy mà đều đồng ý với Diêm Lai.
Đối với chuyện được nhiều người đồng tình như thế, Ôn Bình có chút không quen.
Nếu như người người đều như thế.
Vậy hắn có thể buông lỏng một hơi, Bất Hủ Tông cũng có thể ít đi rất nhiều phiền phức.
Đối với nịnh hót, mặc dù hắn không thích nhưng không thể không phủ nhận, nó có thể khiến cho người ta rất thoải mái.
"Được rồi, đã như vậy, ta sẽ đề cử một cái ——" Ôn Bình đang muốn đề cử một ý nghĩ vừa nghĩ ra thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh trên bầu trời Long gia vừa nãy cất bước đi vào, lời nói lộ vẻ bất mãn: "Chư vị, bản tọa còn chưa tới, sao các ngươi lại bắt đầu?"
"Giác Tá tiền bối!"
"Giác Tá tiền bối!"
"Giác Tá tiền bối, sao ngài lại tới đây?"
Diêm Lai và tất cả mọi người bên trong đứng dậy, có người kinh ngạc kinh nghi, cũng có người vội vàng tiến lên cung nghênh.
Giác Tá chắp tay mà đến, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, đều mặt không biểu tình. Nhưng chỉ có khi lướt qua Ôn Bình thì lộ vẻ khinh thường và bất mãn.
Theo sau đó, Giác Tá vừa đi tới chỗ Ôn Bình, vừa mở miệng nói: "Ti Hải Hiền, ta còn chưa đến mà ngươi đã bắt đầu?"
Ti Hải Hiền vội vàng cười làm lành đứng dậy.