Mặc dù hắn là chủ của một vực nhưng địa vị lại không cao bằng Giác Tá.
Trừ những cái khác không nói, chỉ là thân phận đại đệ tử của Vụ Kỳ Vương thì đã không thấp hơn Ti Hải Hiền.
Chớ đừng nói chi là hắn cũng có một chức quan không nhỏ trong chính phủ U Quốc.
Mặc dù ở ngoài sáng thì kém vị trí Đại Vực Chủ Nguyên Dương Vực, nhưng bởi vì thân ở quốc đô cho nên còn tôn quý hơn vị trí Đại Vực Chủ!
"Giác huynh nói gì thế, không phải trước đó mời ngươi mãi mà ngươi lại vì bận quá mà không thoát thân được, lại thêm thời gian cũng không nhiều cho nên chúng ta mới bắt đầu. Giác huynh hết bận rồi?" Ti Hải Hiền cũng không có vì Giác Tá ngạo mạn mà nói chuyện không khách khí, nhưng trong lòng lại mắng Giác Tá.
Rõ ràng lúc trước là hắn không chịu tới tham gia mật hội, mời cũng không mời được, bây giờ lại nói mình không có chờ hắn mà đã bắt đầu.
Đúng là không phải thứ tốt gì!
Trong lúc mắng thầm trong lòng, Ti Hải Hiền ngẩn ra.
Bởi vì Giác Tá đứng bên cạnh Ôn Bình, sau đó giống như Ôn Bình không có có tồn tại, quay qua nhìn Ti Hải Hiền, hỏi: "Ti Hải Hiền, ta ngồi chỗ nào?"
Đây là ý gì?
Ti Hải Hiền mờ hồ cảm thấy có chút không ổn, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Giác huynh, ngồi chỗ nào cũng được. Hôm nay, ở đây đều là người một nhà Nguyên Dương Vực chúng ta, chỗ ngồi không có phân chia chủ thứ."
Nói xong, Ti Hải Hiền vốn muốn hòa hoãn bầu không khí một chút, nhưng không ngờ câu nói này vừa ra, bầu không khí trong phòng trở nên càng vi diệu.
Giác Tá lại nói lời này ngày trước mặt Ôn tông chủ!
Hơn nữa còn không nhìn Ôn tông chủ!
Tất cả mọi người bắt đầu không biết làm sao, thế là nhìn chằm chằm động tác của Giác Tá.
Nhưng mà.
Giác Tá hoàn toàn không có động!
Hoàn toàn không có ngồi xuống vị trí trống trên bàn tròn.
Vị trí đó vốn là Tinh Hải Tông, nhưng bởi vì chỗ dựa lớn nhất Tinh Hải Tông đã chết bởi tay Ôn Bình, cho nên tông chủ Tinh Hải Tông ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có tới tham gia mật hội lần này.
Ngồi thành chủ Thần Phi Thành Diêm Lai một bên khác của Ti Hải Hiền thấy thế thì đứng dậy chủ động ngồi, cũng nói xin lỗi: "Giác Tá tiền bối, thật ra thì vị trí này là để lại cho ngài, vốn cho rằng ngài không đến cho nên vãn bối ngồi, xin lỗi."
Ti Hải Hiền thấy thế thì biểu cảm dần trở nên hơi nghiêm túc, nhưng mà hắn vẫn miễn cưỡng mình, cố nặn ra một nụ cười: "Giác huynh, ngồi đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."
Ti Hải Hiền nói xong, Giác Tá vẫn không có ngồi, vẫn dừng nguyên chỗ chừng mười hơi mới cất bước đi tới vị trí Diêm Lai nhường ra.
Sau khi vào chỗ, hoàn toàn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, mở miệng chất vấn: "Mật lệnh của quốc chủ, chắc hẳn các ngươi cũng biết. Trước mắt có thương lượng ra kế hoạch sao?"
Ôn Bình liếc nhìn tư thái của Giác Tá, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ bật cười.
Diễn như vậy, người không biết còn tưởng người là cường giả phong vương?
Được rồi.
Hắn thích làm cái gì thì làm cái đó đi.
Chỉ cần mùi thúi trên người không có lan đến hắn thì không sao.
Thế giới này, loại người gì cũng có, tự cho là đúng, không coi ai ra gì quá nhiều, hắn cũng không thể gặp một người giết một người chứ.
Hắn cũng không bán thịt heo.
"Ôn tông chủ đang chuẩn bị đưa ra kế hoạch về tranh tài Thất Vực Đăng Thiên Bảng cho mọi người nghiên cứu thảo luận một chút." Đối với hành vi của Giác Tá, trong lòng Ti Hải Hiền cũng rất chán ghét, có cảm giác như ăn phân, nhưng vẫn cố nén không có phát tác.
Đồng thời, Ti Hải Hiền cũng không có nói quá vẹn toàn.
Không có nói cho Giác Tá, nếu như đề nghị của Ôn Bình hợp lý thì có thể trực tiếp quyết định.
Hắn biết mục đích Bạch Giác tới lần này cũng không đơn giản, cho nên nói chuyện nhất định phải cẩn thận một chút, để tránh cho Giác Tá có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình, cố tình gây sự.
"Ồ?"
Giác Tá âm dương quái khí đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Ôn Bình, lại nói một câu không đực không cái: "Ta cũng rất muốn nghe xem Ôn tông chủ có cao kiến gì. Xin Ôn tông chủ yên tâm, chỉ cần không phải phi thường hoang đường không hợp thói thường thì Giác mỗ ta sẽ không phê phán lung tung."
"Ngươi muốn nghe thật?"
Ôn Bình cười hỏi ngược một câu.
Giác Tá trầm mặc hai hơi, hắn vốn cho rằng Ôn Bình sẽ vì vậy mà tức giận, dù sao hắn đọc Bất Hủ Nhật báo với nghe những người khác nói là Ôn Bình là một người dễ giận.
"Đương nhiên."
Trong nháy mắt, vẻ tươi cười trên mặt Ôn Bình thu liễm lại, sau đó trầm giọng nói: "Vậy ngươi tiếp tục từ từ suy nghĩ đi, ta còn có chuyện... chư vị, ta vĩnh viễn người duy trì cái nào được nhiều ngươi ủng hộ, mời các ngươi tiếp tục."
Dứt lời, Ôn Bình đứng lên thật, một đá đá lùi ghế, quay người rời đi.
Giờ phút này, tất cả mọi người giật mình.
Ai cũng không ngờ, Ôn Bình hoàn toàn không nể mặt Giác Tá một chút nào.
Ti Hải Hiền thì thầm nói hỏng bét, bởi vì hắn biết tính tình của Ôn Bình, cũng biết thực lực của Ôn Bình.
Bối cảnh?
Chức quan?
Các loại này kia.
Có lẽ trong mắt hắn và Thiên Vô Cấm khác thì cực kỳ quan trọng.
Nhưng mà ở trong mắt Ôn Bình, những thứ này hoàn toàn không quan trọng.
Dù sao Ôn Bình ngay cả người của Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn cũng dám giết, hoàn toàn không kém một Giác Tá.
Đang lúc Ti Hải Hiền chuẩn bị đứng dậy khống chế cục diện thì Giác Tá giận một tay đập bàn tròn, gầm lên: "Ôn Bình, ngươi có ý gì?"
Ôn Bình không có đáp, tiếp tục đi con đường của mình.
Vừa đi ra ngoài vừa quay qua nói với Ti Hải Hiền: "Ti Vực Chủ, chủ trì cần phải làm những gì, sáng mai ngươi nói cho ta đi."
Hoàn toàn không để mắt đến Giác Tá đang tức giận.
Và bản thân Giác Tá!
"Dừng lại!"
Giác Tá lập tức giận dữ, vỗ bàn đứng dậy.