Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1520 - 【Vip】 Phong Vương Hiện Thân

【VIP】 Phong vương hiện thân 【VIP】 Phong vương hiện thân

Nhưng mà hiển nhiên Giác Tá cũng không phải là hạng người không có não, mở miệng chính là trào phúng người khác như nhân vật phản diện não tàn hay lam, mà là tức giận chất vấn: "Ngươi là chủ trì Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Nguyên Dương Vực, vốn phải là lãnh tụ tinh thần và mẫu mực cho Nguyên Dương Vực, nhưng ngươi để cho tất cả mọi người đều chờ đợi ngươi mở mật hội thì thôi đi, bây giờ còn dám rời đi. Ngươi cho rằng Thất Vực Đăng Thiên Bảng là trò đùa sao? Hay là ngươi chỉ là một tông chủ tông môn thế lực, xem U Quốc chúng ta là trò đùa?"

Mộ cái mũ chụp xuống!

Nếu là người yếu đuối, có lẽ sẽ bị cái mũ này chụp cho đầu nở thành hoa cúc.

Cho dù là cái mũ này không có chụp trên đầu những cường giả Thiên Vô Cấm khác thì cũng khiến cho bọn họ nghe mà biến sắc.

Sắc mặt Ti Hải Hiền lập tức thay đổi.

"Giác huynh, có phải ngươi hơi quá đáng rồi không?”

Ti Hải Hiền rất rõ ràng, nếu như không khống chế Giác Tá lại thì chuyện sẽ trở nên phiền phức.

Với thực lực của Giác Tá thì có thể đỡ được một kiếm của Ôn Bình?

Không đỡ được.

Nếu như Ôn Bình giết Giác Tá, kia Vụ Kỳ Vương sẽ ra tay.

Vụ Kỳ Vương vừa ra tay, vậy thì ý nghĩa khác rồi.

Không nói đến Bất Hủ Tông có cường giả cấp phong vương hay không.

Cho dù là có thì ở một mức độ nào đó, Vụ Kỳ Vương có thể đại biểu cho ý chí của U Quốc, Ôn Bình chống lại thì chẳng khác nào chống lại U Quốc, phản nghịch U Quốc.

Nhưng mà Giác Tá vẫn không buông tha: "Ti Hải Hiền, ngươi phải biết, ngươi đại biểu Nguyên Dương Vực, đại biểu U Quốc. Ngươi che chở một cái tông môn thế lực thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn chất vấn ta... có phải ngươi cảm thấy vị trí Đại Vực Chủ này của ngươi không gì phá nổi hay không?"

"Ngươi chính là đồ điên." Ti Hải Hiền giận mắng một tiếng: "Ôn tông chủ đảm nhiệm vị trí chủ trì là ta tuyển ra tới, hắn đi hoặc là ở, nếu ngươi có ý kiến gì, có vấn đề gì thì có thể bẩm báo quốc chủ! Cho dù là gì thì ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ, giờ phút này, lập tức câm miệng ngươi lại!"

Giác Tá trầm giọng chất vấn: "Ti Hải Hiền, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không!"

"Ngươi điếc?"

Ti Hải Hiền phẫn nộ đáp lại.

Nghe được Ti Hải Hiền đáp lại, Giác Tá liên tục nói ba chữ tốt, bị tức đến toàn thân run run, những cường giả Thiên Vô Cấm khác thấy thế thì vội vàng đứng lên khuyên giải.

Ôn Bình ngừng ở một bên, hắn không ngờ Ti Hải Hiền lại vì mình mà cãi nhau với Giác Tá. Đương nhiên, hắn cũng không có cảm động bao nhiêu.

Nguyên nhân Ti Hải Hiền đứng bên phía mình, thật ra thì cũng rất đơn giản, chỉ là vì lợi ích.

Nếu như hắn biết một ngày nào đó, mình sẽ trở thành kẻ địch, có lẽ hắn sẽ không làm như vậy.

Nhưng mà nếu bây giờ hắn đã vì mình mà trở mặt với Giác Tá, không cần biết điểm xuất phát là cái gì, Ôn Bình đều không muốn làm người thờ ơ.

Sau một khắc, kiếm đã ở tay.

Sát ý khởi!

Nhưng mà đúng vào lúc này, Ti Hải Hiền hoảng sợ vọt tới, ngăn ở trước mặt Ôn Bình, lại không tiếc đau khổ thấu tim, hai tay cầm chặt kiếm trong tay Ôn Bình.

Dáng vẻ chết cũng không buông ra.

"Ôn tông chủ, không thể giết!"

Lúc đầu muốn đâm ra một kiếm, im bặt mà dừng.

Nhưng mà.

Cũng không phải là kiếm ngừng.

Lần trước luận bàn, Ti Hải Hiền ngay cả một kiếm của Ôn Bình cũng không đỡ nổi, muốn dùng lực lượng cơ thể ngừng lại một kiếm này của Ôn Bình là chuyện không thể nào, cho nên đây là Ôn Bình chủ động ngừng.

Bởi vì Ti Hải Hiền lại không để ý an nguy của mình, muốn ngăn cản mình đâm ra một kiếm này.

Nếu không phải hắn thu lại một kiếm này, không để cho Thanh Liên nở rộ bộc phát kiếm ý, bây giờ Ti Hải Hiền hoặc là tay gãy, hoặc là phải thay Giác Tá ăn một kiếm này, không chết cũng bị thương.

"Ngươi có bệnh?"

Ôn Bình không nói nhìn hắn.

Ti Hải Hiền đắng chát cười một tiếng, tay vẫn nắm chặt lấy kiếm của Ôn Bình, giống như là tên ăn mày đầu đường đã đói bụng mười ngày nửa tháng nắm lấy đùi gà mà hắn nằm mộng cũng muốn ăn, trừ phi đánh chết hắn, nếu không tuyệt đối không buông tay!

"Không có bệnh ai dùng tay tiếp kiếm của ngươi... ta xỉu, Ôn tông chủ, ngươi có thể thu kiếm lại không?"

Ôn Bình liếc Ti Hải Hiền một cái: "Ngươi có thể bất thường thêm chút nữa không? Kiếm đã xuất vỏ, thu lại không được!"

Ti Hải Hiền bất đắc dĩ nói tiếp, trong giọng nói mang theo một chút xíu cầu xin, nói: "Ôn tông chủ, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện. Ngươi tin tưởng ta, ta có thể giải quyết!"

Đột ngột.

Ôn Bình còn không có phủ định lời Ti Hải Hiền, Giác Tá đã tức giận, vẫn vênh váo hung hăng, mũi vểnh lên trời quay qua nhìn Ti Hải Hiền, lạnh lùng nói: "Ti Hải Hiền, ngươi biết ngươi đang làm gì sao?"

Một câu chất vấn không đủ, còn đi tới chỗ Ti Hải Hiền, vừa đi vừa tức giận liên tục nói: "Ngươi là chủ của một vực U Quốc, không kiên định lập trường thì cũng thôi đi, vậy mà hướng về một cái tông môn thế lực nho nhỏ? Ngươi tránh ra, ngược lại ta cũng muốn xem xem, có phải là hắn dám động thủ thật hay không!"

"Mẹ nó!"

Ti Hải Hiền quay đầu trừng Giác Tá một cái, đột nhiên xúc động muốn đâm chết Giác Tá.

Mình biết rõ kiếm của Ôn Bình không thể đỡ, còn liều lĩnh giúp hắn cản, hai tay suýt chút phế đi. Gia hỏa này xem lòng hảo tâm như lòng lang dạ thú không nói, còn giống một con chó điên cắn ngược lại hắn một cái.

Ngươi cắn ngược lại thì cắn ngược lại đi, dù sao ngươi là chó, cắn ngược lại người khác là bản năng bẩm sinh của ngươi. Nhưng ngươi liên tục khiêu khích Ôn Bình như là đầu óc bị cửa kẹp, đúng là không sợ chết?

Làm quan ở quốc đô lâu, bình thường làm mưa làm gió đã quen, thật sự cho rằng rời khỏi quốc đô, ai cũng phải cúi đầu khom lưng với ngươi?

"Ngươi nhìn, là ngươi tự mình đa tình. Hay ý của ngươi vốn là muốn đoạt kiếm của ta, tự mình cho Giác Tá một kiếm?" Câu hỏi nghiêm túc của Ôn Bình vang lên bên tai Ti Hải Hiền, khiến cho hắn nghe mà tức thêm, có xúc động muốn buông kiếm.

Bình Luận (0)
Comment