Nhưng mà hắn không thể buông tay!
Một khi mình buông tay, Ôn Bình có can đảm giết Giác Tá thật.
Vẫn là câu nói đó, tuy thực lực của Giác Tá kém mình nhưng đúng là đại đệ tử của Vụ Kỳ Vương, còn là quan từ quốc đô tới. Nếu như Ôn Bình giết chết, vậy thì phiền phức còn lớn hơn giết người của Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn.
Giết người của Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn thì cùng lắm chỉ là phân tranh, chỉ khiến cho giữa tông môn thế lực đấu tranh với nhau, đây là cạnh tranh mà chế độ U Quốc cho phép.
Nhưng mà giết Giác Tá, đó chính là khiêu khích U Quốc!
"Ôn tông chủ, coi như Ti Hải Hiền ta van ngươi, lần này coi như xong." Cầu khẩn Ôn Bình, Ti Hải Hiền cảm thấy chưa đủ bảo hiểm, lập tức quay người tức giận nói với Giác Tá: "Ngươi câm miệng!"
Những cường giả Thiên Vô Cấm khác cũng đều lập tức mở miệng khuyên can Giác Tá đừng nói nữa, có chừng có mực.
Đương nhiên, không phải ai cũng như vậy.
Cũng có người khuyên Ôn Bình.
Nhưng mà, Ôn Bình cũng không thu kiếm, ngược lại không nói đùa nữa, chút ý cười còn sót lại trên mặt cũng không còn sót lại chút gì.
Kiếm.
Không thể nào thu!
"Nếu như hắn có thể không chết dưới một kiếm của ta, coi như hắn gặp may mắn."
Nói xong.
Đột ngột.
Quanh thân Ôn Bình, ngũ mạch đều mở!
Phanh ——
Ngũ diệp thanh liên bỗng nhiên nở rộ!
Kiếm ý bén nhọn từ trong kiếm thể nổ tung, nhấc lên một luồng xung kình bắn tay Ti Hải Hiền ra một tấc. Đừng thấy chỉ có một tấc, nhưng trong nháy mắt khi tay Ti Hải Hiền bị bắn ra, kiếm lập tức bắn ra ngoài.
Sưu ——
Thức thứ nhất của Thanh Liên Kiếm —— Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Ngũ diệp thanh liên mở đường, kiếm ý tùy hành, như thiểm điện vọt thẳng tới Giác Tá. Gần trong gang tấc, Giác Tá hoàn toàn không kịp phản ứng quá nhiều, trong lúc vội vàng chỉ có thể mở mạch môn ra, hóa thành mạch khí hộ thuẫn che ở trước người.
Hắn không nghĩ tới Ôn Bình có can đảm đó thật!
Chỉ là chủ một tông môn thôi?
Hắn dựa vào cái gì?
Nhưng mà ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, còn ngắn hơn thời gian sao băng hiện lên ở trong bầu trời đêm. Bởi vì thay vào đó là cảm giác sợ hãi mà Thanh Liên Kiếm Ý mang tới cho hắn, một nguy cơ tử vong bỗng nhiên xuất hiện.
Không kịp suy tư tại sao một kiếm này sẽ khiến cho hắn run rẩy như đối mặt tử vong, kiếm của Ôn Bình đã chém lên mạch khí hộ thuẫn của hắn, chỉ trong thời gian một hơi thở, mạch khí hộ thuẫn đã nứt ra.
Răng rắc ——
"Hỏng bét —— "
Giác Tá còn chưa nói hết câu, kiếm của Ôn Bình đã hóa thành một đạo thanh mang xuyên thủng mạch khí hộ thuẫn, đâm vào trong ngực Giác Tá, mang theo một đạo huyết mang từ phía sau phun ra.
"Giác Tá tiền bối!"
"Giác Tá tiền bối!"
Rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm lập tức hoảng hồn, nhưng mà không chờ bọn họ tiến lên, chỉ thấy Giác Tá uốn lưng kêu đau một tiếng, che ngực hốt hoảng xuyên thủng nóc nhà hóa thành kinh hồng trốn ra khỏi Vực Chủ Phủ.
Ôn Bình không khỏi nhíu mày một cái, vì mình không muốn tạo thành thiệt hại lớn cho Vực Chủ Phủ, cho nên mới áp súc Thanh Liên Kiếm Ý thành một điểm. Như vậy mà lại không thể miểu sát Giác Tá.
Chuyện này có chút bất ngờ.
"Muốn chạy?"
Ôn Bình tâm niệm vừa động, kiếm vốn muốn muốn trở về trong tay lại hóa thành thanh mang, mang theo một đóa Thanh Liên nở rộ truy kích theo.
Trong khoảnh khắc đuổi theo ra khỏi Vực Chủ Phủ, một đóa sen xanh lập tức biến thành hai đóa, hai đóa biến thành bốn đóa, vòng đi vòng lại, nhân lên. Nếu Giác Tá đã ra khỏi Vực Chủ Phủ, vậy hắn không cần lưu thủ.
Ti Hải Hiền thấy thế thì kinh hô, liên tục nói: "Ôn tông chủ, không phải ngài nói chỉ xuất một kiếm sao?"
"Ta nói nếu như hắn một kiếm bất tử coi như hắn gặp may mắn, cũng không có nói ta chỉ xuất một kiếm." Ôn Bình dứt lời, cũng không có đuổi theo ra khỏi phòng, ngược lại nhàn nhã ngồi xuống.
Ti Hải Hiền vốn định đuổi theo ra nhưng nghĩ lại, nếu như Ôn Bình động sát tâm, với thực lực của Giác Tá thì sao có thể trốn được? Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó Ti Hải Hiền thở dài nói: "Ôn tông chủ, Giác Tá không thể chết, hắn mà chết, phiền phức của ngươi và ta không nhỏ."
"Hắn không chết, cũng là phiền phức."
Dưới tinh thần lực của Ôn Bình thôi động, khoảng cách giữa Giác Tá và vô số Thanh Liên Kiếm Ý càng lúc càng ngắn, ngay lúc Thanh Liên Kiếm Ý càng ngày càng nhiều sắp bao phủ Giác Tá, một luồng mạch khí mãnh liệt như biển chợt từ một góc của Thiên Dương Thành đánh tới, tận diệt tất cả Thanh Liên Kiếm Ý mà Ôn Bình thả ra, đồng thời cũng bao phủ Giác Tá đã bị máu tươi nhiễm đỏ hơn nửa người.
"Sư tôn... cứu ta... tông... tông chủ Bất Hủ Tông... hắn muốn giết ta! Đây là... mưu phản!"
Nương theo tiếng hét cầu cứu của Giác Tá, hơn phân nửa người trong Thiên Dương Thành đều bị tiếng hét này hấp dẫn sự chú ý.
Giờ khắc này, hàng ngàn hàng vạn người ngắm nhìn bầu trời, nhìn về phía Vực Chủ Phủ Nguyên Dương Vực.
Bá ——
Một đạo kinh hồng xẹt qua trời cao, từ một bên khác Thiên Dương Thành giáng lâm trước người Giác Tá.
Người đến là một lão giả tóc trắng, đứng chắp tay trong bầu trời đêm, nhưng mà vô số ánh sao trên trời cũng không có chói mắt như hắn. Bởi vì hắn là truyền kỳ Nguyên Dương Vực, một trong số không nhiều cường giả phong vương ở Nguyên Dương Vực.
Vụ Kỳ Vương!
Đồng thời, hắn vẫn là cường giả phong vương duy nhất tọa trấn Nguyên Dương Vực!
"Chỉ một kiếm mà Sát Giác Linh Thể của ngươi đã bị thương tích cao tới năm thành, ngày bình thường không chuyên tâm tu luyện, bây giờ biết hậu quả chứ?" Vụ Kỳ Vương vừa đến, đầu tiên là trách cứ Giác Tá một câu.
Giác Tá che ngực, nhịn đau lấy mấy món thiên tài địa bảo khôi phục thương thế từ tàng giới ra, vội vàng ăn vào, sau đó giải thích: "Sư tôn, là tông chủ Bất Hủ Tông này đánh lén ta!"
"Thú vị." Vụ Kỳ Vương trầm giọng mở miệng, hai chữ này cắn rất mạnh.
Sau một khắc.