Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1523 - 【Vip】 Phong Vương Hốt Hoảng Rời Đi

【VIP】 Phong vương hốt hoảng rời đi 【VIP】 Phong vương hốt hoảng rời đi

Sau khi nịnh nọt xong thì toàn thân mới buông lỏng xuống, sau đó đưa hay tay lên ngực, lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

Cũng may.

Cũng may.

Vụ Kỳ Vương không phải thứ mãng phu, cũng không phải loại ngu muội, tâm địa nhỏ hẹp như Giác Tá.

Thực lực của Ôn Bình và Tử Khí Các tồn tại, cộng thêm cường giả phía sau Bất Hủ Tông đều khiến cho Vụ Kỳ Vương không hề động sát tâm.

Đúng là ông trời phù hộ!

Hòa bình vạn tuế!

Vụ Kỳ Vương bị Ti Hải Hiền nịnh nọt một hơi, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, chợt trừng mắt nhìn Giác Tá bất tranh khí bên cạnh, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Ôn Bình, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát Ôn Bình, trầm giọng hỏi: "Tiểu tử, kiếm của ngươi là ai dạy ngươi?"

"Lý Bạch."

Ôn Bình mở miệng.

"Lý Bạch... Lý Bạch..." Vụ Kỳ Vương lặp đi lặp lại cái tên Lý Bạch mấy lần, sau đó nhướng mày, cũng không có tìm được bất cứ ký ức gì liên quan đến Lý Bạch này trong biển ký ức.

nhưng mà cho dù Ôn Bình nói thật hay là nói dối, hắn đều không muốn tiếp tục náo với Ôn Bình nữa.

Dù sao không có thù không có oán, không cần thiết gây thù hằn cho mình, mặc dù Ôn Bình và đệ tử này của mình đều không biết cách ăn nói.

Hơn nữa hắn còn muốn cảm ơn Ôn Bình đã làm khó dễ Long gia, có loại người như Ôn Bình đi làm khó dễ Long gia, dưới tình huống Long gia không có Thiên Vô Cấm trấn giữ, nhất định sẽ nhanh chóng gả Long Tuyết cho mình.

Không có chuyện gì vui hơn là được ôm mỹ nhân về nhà.

"Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại được Lý huynh ưu ái, khó trách kiếm pháp siêu quần, có thể lực áp Ti Vực Chủ." Vụ Kỳ Vương càng nghĩ càng không có tìm được ký ức liên quan tới Lý Bạch, nhưng mà nghĩ đến chuyện nhỏ như vậy hẳn là đối phương sẽ không lừa gạt mình, cho nên kiên trì tán dương một câu.

Hơn nữa, bây giờ nói không biết ngay trước nhiều người như vậy thì có chút mất mặt.

Còn nữa, nếu như nói mình tỏ thái độ như quen biết Lý Bạch, còn có thể khiến cho tất cả mọi người ở đây càng tôn kính mình. Dù sao quen biết nhiều cường giả phong vương cũng là một loại thực lực.

Sau khi Ôn Bình nghe Vụ Kỳ Vương nói như vậy, không nhịn được cười: "Hóa ra Vụ Kỳ Vương biết Lý tiền bối. Vậy không bằng lần này Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, ta bày một bàn tiệc ở Bất Hủ Tông, để hai vị tự ôn chuyện?"

"Ngạch... không được, không được." Vụ Kỳ Vương sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu từ chối: "Lần này Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, việc vặt còn rất nhiều, ôn chuyện thì ngày khác đi."

Ôn chuyện?

Ôn cái rắm.

Lý Bạch này mình nghe cũng chưa từng nghe, sao mà ôn chuyện được?

Nếu như tới cửa, sau đó bị Ôn Bình biết mình hoàn toàn không biết Lý Bạch gì đó, như vậy không phải là sẽ xấu hổ đến mức U Quốc cũng không ở được?

Nhìn Vụ Kỳ Vương lắc đầu, Ôn Bình cạn lời, sau đó tiếp tục hỏi: "Lý Bạch tiền bối luôn nói mình cô độc, mấy năm nay bạn cũ đều đã lần lượt rời khỏi nhân thế. Nếu Vụ Kỳ Vương ngươi bề bộn nhiều việc, vậy ta là đệ tử của Lý Bạch tiền bối, khẳng định phải làm chút gì đó, ta lập tức thông báo cho Lý Bạch tiền bối, mời hắn đến Thiên Dương Thành ôn chuyện với ngài, uống một chút. Không say không nghỉ!"

Nói xong, Ôn Bình đưa tay ra hiệu cho Vân Liêu đã đến nãy giờ, ra lệnh ở trước mặt tất cả mọi người: "Vân trưởng lão, ngươi lập tức đưa tin về tông môn, cần phải mời Lý tiền bối đến Thiên Dương Thành một chuyến. Còn nữa, nhớ kỹ đem vài hũ rượu ngon trân quý ngàn năm Di Ma Hồng trong tông môn tới."

Vân Liêu đi lên gật đầu, sau đó xoay người như lập tức muốn đi làm ngay: "Tông chủ yên tâm, một khắc đồng hồ, Lý Bạch tiền bối sẽ nhận được tin tức của ngài."

"Nhanh đi nhanh đi!"

Ôn Bình thúc giục.

Bên cạnh, Vụ Kỳ Vương lập tức luống cuống.

"Đừng đừng đừng... Ôn tông chủ, lão phu còn có chuyện phải bận rộn, thật sự không thể phân thân, không quấy rầy Lý huynh." Vụ Kỳ Vương nằm mộng cũng nghĩ không ra, mình thuận miệng một câu, Ôn Bình lại tưởng thật.

Hắn hoảng.

Lỡ như Lý Bạch tới Thiên Dương Thành thật.

Trước mặt nhiều người như vậy, Lý Bạch nói một câu không biết hắn, vậy thì hắn phải rời khỏi Nguyên Dương Vực.

Còn sau này có sống ở U Quốc hay không thì còn phải bàn lại.

"Ôn tông chủ, ngươi vội chuyện của mình nha, hơn nữa, đệ tử này của ta còn có thương tích trong người, ôn chuyện thì chỉ đành chờ ngày khác." Nói xong, Vụ Kỳ Vương đỡ Giác Tá bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Đồ nhi ngoan!

Cũng may có ngươi!

Còn có một kiếm ngươi chịu nữa!

Nếu không thì đúng là không biết phải làm gì.

Nói xong, Vụ Kỳ Vương đỡ Giác Tá trực tiếp đi không từ giã, biến mất trên không Thiên Dương Thành.

Nhìn bóng lưng Vụ Kỳ Vương rời đi, Ôn Bình cười cười, trong nụ cười đó còn có đắc ý, chỉ không có sát ý. Bởi vì hắn biết tám chín phần mười Vụ Kỳ Vương không phải là kẻ địch.

Bởi vì có câu gừng càng già càng cay, Vụ Kỳ Vương không giống như đệ tử Giác Tá của hắn. Giác Tá lòng dạ hẹp hòi, không muốn người khác chói sáng hơn hắn, cũng không chịu được khi người được mọi người sùng kính không phải là hắn.

Nhưng Vụ Kỳ Vương rất khôn khéo, từ vừa rồi mình suýt chút giết đệ tử hắn mà hắn vẫn không có tỏ sát ý với mình thì cũng có thể thấy được.

Nếu hắn không có tỏ sát ý với mình trước mặt nhiều người như vậy, như vậy thì sau này chắc chắn sẽ không mưu hại mình.

Đương nhiên, chắc chắn hắn sẽ không quên mối thù một kiếm chém đệ tử hắn, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc không có thăm dò được người đứng sau Bất Hủ Tông là ai thì hắn sẽ không có ác ý với mình

Không suy nghĩ nữa, Ôn Bình không có tiếp tục ở lại, sau khi từ biệt Ti Hải Hiền thì về thẳng Long gia

Mà bọn người Ti Hải Hiền thì chưa tỉnh hồn về tới Vực Chủ Phủ, cả buổi không lấy lại bình tĩnh được.

Bình Luận (0)
Comment