Vậy sẽ mạnh tới cỡ nào?
Chỉ sợ là sắp chạm tới cảnh giới trong truyền thuyết chứ?
Lúc này, một giọng nói phá vỡ suy tư của bọn họ?
Ôn Bình mở miệng trách cứ: "Ai bảo ngươi lắm miệng?"
Tiểu hỏa tử!
Trợ công tới rất kịp thời nha.
Biết nói bừa thì ngươi nói nhiều một chút.
Lắc lư Long Dương Vương tới què mới tốt.
Long Dương Vương không biết suy nghĩ trong lòng Ôn Bình, thấy Long Dã nói ra chuyện mình muốn nghe nhưng lại bị trách cứ, vội mở miệng hoà giải: "Không sao, không sao. Tiểu tử Long Dã này, bản vương cũng nhìn hắn lớn lên, chỉ nói chen vào một câu thôi, không phải chuyện lớn gì."
Nói xong câu đó, Long Dương Vương càng chắc chắn muốn đi Bất Hủ Tông một chuyến. Bởi vì Long Dã nói, tám chín phần mười là thật!
Dù sao Thanh Liên Kiếm Ý đó, hắn không sáng tạo ra được!
Những cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh mà hắn biết cũng không ai có năng lực sáng tạo như thế.
"Nếu còn nhiều chuyện nữa thì ngươi cút ra khỏi Bất Hủ Tông đi!" Nhưng mà chắc chắn Ôn Bình sẽ không từ bỏ ý đồ, tiếp tục tức giận quát lớn một câu.
Long Dã vội vàng đứng dậy, sợ hãi đáp: "Tông chủ, thuộc hạ biết sai rồi."
Long Dương Vương tiếp tục hoà giải, nói: "Ôn tông chủ, được rồi, được rồi, chúng ta nói chuyện của chúng ta đi. Sắp tới lúc khai mạc rồi."
Có vẻ như Ôn Bình bị Long Dương Vương khuyên nhủ, vẻ tức giận trên mặt bắt đầu giảm xuống, cuối cùng chỉ cảnh cáo một câu: "Hôm nay nể mặt Long Dương Vương điện hạ, sau này không được tái phạm nữa!"
"Đa tạ tông chủ, đa tạ Long Dương Vương điện hạ!" Long Dã sợ hãi cảm tạ, dáng vẻ sống sót sau tai nạn, nhưng mà trong lòng thì lại nở hoa.
"Tiểu tử này, sao dám, lần này nguy rồi!" Cách đó không xa, Long Hạo Miểu thấy cảnh này thì kinh hãi không thôi.
Những người khác của Long gia cũng giống như thế.
Chỉ có Lạc Lưu Tâm thấy thế thì cười không nói.
Trực giác nói cho nàng biết!
Là tông chủ Bất Hủ Tông cũng không tức giận thật!
Lúc này, nàng cũng hiểu.
Khó trách tiểu tử Long Dã này nghĩa vô phản cố gia nhập Bất Hủ Tông, ngay cả Long gia cũng không quan tâm.
Hóa ra là gặp được vị Lý Bạch tiền bối đó!
Cũng thế.
Tồn tại giống như Lý Bạch tiền bối, đoán chừng toàn bộ Triều Thiên Hạp cũng không có mấy người.
Trong loạn thế như thế nào, có cường giả như thế che chở mới có tương lai.
Chợt, Lạc Lưu Tâm dừng suy tư, bởi vì thời gian khai mạc Thất Vực Đăng Thiên Bảng cũng đến . Pháo hoa đột nhiên xuất hiện đầy trời cắt ngang suy tư của nàng.
Phanh ——
Phanh ——
Tiếng pháo hoa vang lên bên tai không dứt đẩy bầu không khí lên tới đỉnh điểm, vô số người không tự chủ được hoan hô.
Long Dương Vương thấy thế, cho dù trong lòng rất hiếu kì với Bất Hủ Tông, với lão Kiếm Thần đứng sau Bất Hủ Tông nhưng không có tiếp tục nói thêm cái gì: "Thời gian trôi qua thật là nhanh. Ôn tông chủ, đã đến giờ, chúng ta nên thưởng thức tiết mục Ti Vực Chủ chuẩn bị cho mọi người đi. Có lời gì, đợi khai mạc xong chúng ta sẽ chậm rãi trò chuyện."
Ôn Bình gật gật đầu, sau đó ngắm nhìn bốn phía vài lần, trong đầu bắt đầu suy tư nên nên dùng tư thái như thế nào để lên sân khấu?
Ngự không mà đi?
Chỉ cần là Địa Vô Cấm thì đều có thể.
Không có ý mới.
Dưới Địa Vô Cấm thì có lẽ sẽ ước mơ có năng lực như vậy nhưng là Địa Vô Cấm hoặc là Thiên Vô Cấm, phương thức như vậy giống như đi đường thôi.
Đi đường cũng có phong cách, đó giờ chỉ có Vương Đa Ngư.
Hoặc là giống như Long Dương Vương.
Địa Vô Cấm lót đường.
Cũng rất bá khí.
Đáng tiếc, hắn không phải loại người này.
"Tại sao phải nghĩ nhiều như vậy, ta cũng không phải người xốc nổi." Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó thấy Ti Hải Hiền đứng dậy.
Tiết mục không có bắt đầu, hắn mời Long Dương Vương đọc lời chào mừng các thiên kiêu tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng trước. Còn nói cái gì mà không cần lắm lời, tóm lại đa số đều là lời động viên không có tác dụng gì. Nếu không phải tất cả mọi người đều có lòng theo đuổi và yêu quý lực lượng thì một đống lời nói nhảm của Long Dương Vương đó có thể thôi miên một đống người.
Sau khi Long Dương Vương nói xong, tiếng vỗ tay kéo dài ròng rã trăm hơi thở, Ti Hải Hiền quay đầu lại bắt đầu mời Ôn Bình phát biểu, nhưng Ôn Bình từ chối.
Trực tiếp lên đài, bắt đầu quá trình!
Không có loè loẹt gì, chỉ chậm rãi đi từng bước đến trung tâm quảng trường.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở đây, nương theo ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, cuối cùng, Ôn Bình chắp tay đứng vững ở trung ương.
Gió nhẹ lướt qua, thổi bay lọn tóc, thổi bay vạt áo, để lại một bóng dáng nhìn như bình thường nhưng lại khiêm tốn, vĩ đại trong lòng mọi người.
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
Tiếng hoan hô như là sóng lớn thao thao bất tuyệt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người Bất Hủ Tông không khỏi ngồi thẳng, một cảm giác kiêu ngạo sinh ra trong lòng.
Vì tông chủ mà kiêu ngạo!
Vì thân là một phần tử của Bất Hủ Tông mà kiêu ngạo!
Vì thời khắc phi phàm này mà kiêu ngạo!
Bọn họ biết mình đến từ chỗ nào, càng biết bọn họ có thể có được địa vị như bây giờ ở Nguyên Dương Vực, Triều Thiên Hạp là khó khăn như thế nào.
Long Dương Vương thấy cảnh này, không khỏi cười cảm khái một tiếng: "Rõ ràng bản vương mới là phong vương, thế nhưng tiếng hoan hô, truy phủng còn không bằng hắn. Đợi một thời gian, khi hắn phong vương, chỉ sợ Nguyên Dương Vực chỉ còn lại có một phủ một tông."
Một phủ, là Vực Chủ Phủ!
Một tông, chính là Bất Hủ Tông!
Ở U Quốc, không có cái đại vực nào có cách cục như vậy, bởi vì trước giờ vẫn chưa có người nào có thể được đa số mọi người theo dõi và sùng kính.
"Điện hạ nói cực phải, hơn nữa tương lai Nguyên Dương Vực nhất định sẽ vì Ôn tông chủ mà càng phồn vinh hơn, sẽ trở thành đại vực cường thịnh nhất U Quốc trừ Thần Ương Vực." Ti Hải Hiền mặt mũi tràn đầy ước mơ, giống như đã thấy được tương lai Nguyên Dương Vực phồn hoa cường thịnh.
Long Dương Vương nghe xong lời này, liếc mắt nhìn Ti Hải Hiền, trêu: "Ti Vực Chủ, ngươi lòng tham không nhỏ nha?"