"Tông chủ, ngài có thể không đưa ra chủ ý dỏm như vậy được không?" Hoài Diệp bất đắc dĩ đáp lại, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Tình hai mắt sáng lên.
Ôn Bình không khỏi cười ra tiếng, liếc mắt một cái, vừa khéo nhìn thấy Long Dương Vương đổi vẻ mặt cười trước đó, thay vào đó là nghiêm túc và lạnh lùng lúc mới gặp. Đồng thời dựng bình chướng cách âm lên xung quanh hai người, hiển nhiên là muốn bàn chuyện quan trọng gì.
Đối với chuyện này, Ôn Bình cũng không thèm để ý, chỉ nhìn một cái rồi dời mắt qua chỗ Kim Bảng. Bởi vì khi tất cả mọi người tiến vào giới mà Kim Bảng sáng tạo, một cái màn ánh sáng lớn hiện ra trên không quảng trường, theo tiếng ca múa náo nhiệt, lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.
Trong màn sáng, năm trăm người đều bị ngẫu nhiên đưa đến biên giới của giới. Ôn Bình nhìn kỹ thế giới mà Thất Vực Đăng Thiên Bảng sáng tạo một chút.
Là một chỗ giống như đảo.
Một tòa phù không đảo!
Ở trên đảo có nhiều loại địa hình, khiến cho người ta cảm thấy như chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Khi màn sáng chầm chậm hiện ra toàn cảnh phù không đảo, mọi người bắt đầu gấp gáp di chuyển. Ngoại trừ yêu vật có thể thấy được khắp nơi, nơi hiểm yếu, còn có kinh hỉ ngoài ý muốn. Từng cái ngọc giản ghi chép công pháp, mạch thuật tản mát tại các ngõ ngách.
Cấp thấp nhất cũng là Huyền cấp thượng phẩm!
Đẳng cấp cao nhất là mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm.
Đây chính là đồ trấn phái của thế lực ngũ tinh cự đầu.
Cho dù là ở thế lực lục tinh thì cũng là trân bảo. Không phải nhân viên hạch tâm của thế lực và cường giả trên Địa Vô Cấm thì không thể học.
Sức hấp dẫn này không thể nói là không lớn!
Những nguy hiểm thấy được cũng không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là những công pháp, mạch thuật ai cũng không muốn bỏ qua này.
Đối với các thiên kiêu chỉ là Trấn Nhạc Cảnh thì chính là hấp dẫn trí mạng!
Bởi vì màn sáng hiện lên nhắc nhở: Phàm là cầm theo mạch thuật, công pháp, xung quanh sẽ xuất hiện phù quang, công pháp, mạch thuật có phẩm cấp càng cao, phù quang càng mạnh.
Câu nói này, người trong phù không đảo không thấy được!
"Cứ như vậy, người nào cầm được công pháp, mạch thuật thì sẽ trở thành mục tiêu công kích." Diêm Lai không nhịn được cảm khái một câu.
Một câu nói đó, đám người rất tán thành.
Phù quang đó, phải nói là bia ngắm!
Nó sẽ nói cho tất cả người chứng kiến, trên người người này có gì đó.
Trong phù không đảo.
Khi tất cả người thấy rõ tất cả trước mắt, cũng không có vội vã bay về phía trước mà thả cảm giác ra ngoài xem xét.
Mỗi một người đều cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
Chỉ sợ ngay từ đầu thì đã thất bại.
Khi những người khác nhiệt liệt bắt chuyện và thảo luận đệ tử thiên kiêu nhà mình với nhà khác, Ôn Bình vừa nhìn chăm chú hình ảnh phù không đảo vừa lắng nghe Ti Hải Hiền và Long Dương Vương nói chuyện.
Bình chướng cách âm đó có thể ngăn cản những người khác nhưng đối với hắn thì giống như là không tồn tại.
Một đợt hàn huyên nghe có chút dối trá qua đi, Long Dương Vương bắt đầu nói chuyện chính.
"Ti Vực Chủ, lần này bản vương đến, thật ra thì không riêng gì vì hộ giá hộ tống Thất Vực Đăng Thiên Bảng, miễn bị người Già Thiên Lâu ẩn núp ám toán lần nữa mà còn mang hai cái mệnh lệnh của quốc chủ đến." Nói xong, Long Dương Vương móc từ tàng giới ra một quyển sách vàng, tiện tay vứt cho Ti Hải Hiền hai tay cung nghênh đón lấy.
Không đợi Ti Hải Hiền mở ra nhìn, Long Dương Vương tiếp tục nói: "Bắt đầu từ Thần Huyền Cảnh đến Địa Vô Cấm, ngươi cần cường chinh tổng cộng năm ngàn vạn người, hơn nữa chỉ có thời gian ba tháng. Trong vòng ba tháng, ngươi phải thu thập, đồng thời nhanh chóng đưa vào chiến trường."
Ti Hải Hiền giật mình, lập tức lật sách vàng ra, hơi kinh ngạc hỏi thăm: "Điện hạ, sao đột nhiên lại cường chinh nhiều người như vậy?"
"Những năm gần đây, Già Thiên Lâu càng ngày càng càn rỡ, quốc chủ chuẩn bị cho nó một bài học, nếu không Già Thiên Lâu còn tưởng rằng U Quốc ta mềm yếu bất lực."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Ti Hải Hiền không nói thêm gì nữa.
Nói nhiều sai nhiều.
Hắn chỉ cần chấp hành là được.
Chỉ là thời gian ba tháng, thực sự quá khẩn trương.
Cường chinh năm ngàn vạn người, không phải là vấn đề, dù sao nhân khẩu của Nguyên Dương Vực còn đó, chừng hai mươi lăm tỷ người. Nhưng mà bây giờ là khiến cho mọi người lên chiến trường mà không phải để cho bọn họ tới tham dự trăm năm thịnh hội đơn giản như vậy. Nếu như những người này chịu đi sa trường thì đã đi từ sớm rồi.
Dù sao sa trường vẫn luôn mở ra với tất cả mọi người trong U Quốc, đồng thời chỉ cần kiến công ở sa trường thì có thể nhanh chóng nhận được phần thưởng phong phú.
Nhưng bọn họ vẫn không đi, đó là vì sa trường giống một cái cối xay thịt, người bình thường đi thì có mấy người có thể trở về được?
Lập tức muốn năm ngàn vạn người buông bỏ gia đình, buông xuống cuộc sống miễn cưỡng coi như dễ chịu bây giờ, sao bọn họ có thể lập tức đồng ý được?
"Ti Hải Hiền ngươi là hạng người gì, bản vương biết, không đứng về phía chư vương, không màng quyền thế, một lòng chỉ nghĩ đến nhân dân Nguyên Dương Vực ngươi. Nhưng mà đại chiến giữa chúng ta và Già Thiên Lâu đã không thể tránh được. Nếu như người ở Nguyên Dương Vực không chịu lên chiến trường thì cho bọn họ một chút động lực."
"Điện hạ?"
Ti Hải Hiền có dự cảm xấu.
"Người thành đại sự, đương nhiên không thể câu nệ tiểu tiết. Mệnh lệnh của quốc chủ đã viết rất rõ ràng, chỉ cho ngươi ba tháng. Bản vương cảm thấy, nếu trong lòng bọn họ không biết nên vì cái gì mà chiến, vậy thì cho bọn họ một chút thù hận, để người Già Thiên Lâu ẩn núp đồ vài toà thành thì được. Còn đó là những tòa thành nào, ngươi tự chọn, nếu như nhân thủ không đủ, bản vương có thể cho ngươi mượn."
"Không thể nào!"
Ti Hải Hiền trầm giọng cự tuyệt.
Đồ thành?
Thân là người của chính phủ U Quốc, vung vẩy đồ đao tàn sát con dân của mình?
Hắn không thể nào làm như vậy!