"Vậy ngươi có biện pháp tốt hơn có thể thuyết phục năm ngàn vạn người, thậm chí càng nhiều người đi sa trường chịu chết? Nói thật cho ngươi biết, năm ngàn vạn người này chỉ là nhóm đầu tiên. Có nhóm đầu tiên thì sẽ có nhóm thứ hai, chỉ cần nhóm đầu tiên chiến tổn đạt đến bảy thành, nhóm thứ hai nhất định phải bù vào. Cho đến khi chiến tranh thắng lợi!" Long Dương Vương bày sự thực máu me ra trước mặt Ti Hải Hiền.
Ti Hải Hiền vẫn lắc đầu không muốn: "Ta sẽ dùng biện pháp của mình, cũng không nhọc đến điện hạ quan tâm."
"Đương nhiên, ngươi có thể dựa theo biện pháp của ngươi. Nhưng đồ thành vĩnh viễn là phương pháp nhanh nhất. Hơn nữa biện pháp bản vương mới vừa nói cũng không phải là bản vương đoán mò. Đề nghị này đến từ ai, hẳn là ngươi còn biết rõ hơn ta. U Quốc thành lập ở Triều Thiên Hạp như thế nào, ngươi vô cùng rõ ràng. Ngươi xem quyển sách vàng thứ hai một chút thì ngươi sẽ hiểu được."
Long Dương Vương lập tức lấy quyển sách vàng thứ hai ra, vô tình vứt cho Ti Hải Hiền đang trầm mặc không nói, Ti Hải Hiền do dự mở ra.
Hắn thấy được một điều lệnh!
Một điều lệnh điều chỉnh hắn từ Vực Chủ Nguyên Dương Vực thành Thần Tướng sa trường!
Sau đó Long Dương Vương lại mở miệng: "Lúc đầu mệnh lệnh thứ hai này bản vương có thể không cần lấy ra. Bởi vì quốc chủ nói, chỉ cần ngươi thành thành thật thật dựa theo hắn nói mà làm, Vực Chủ Nguyên Dương Vực vẫn là ngươi, nhưng mà vừa rồi, ngươi từ chối đề nghị quốc chủ đưa ra."
"Quốc chủ... không sợ làm lạnh lòng tất cả mọi người sao?" Ti Hải Hiền trầm giọng hỏi.
Lửa giận trong lòng như muốn phun ra ngoài!
Nhưng hắn khắc chế.
Long Dương Vương khẽ cười một tiếng trào phúng: "Ngươi quá đề cao mình. Chỉ có quốc chủ mạnh, Tam Thiên Tướng mạnh, U Quốc vĩnh viễn tồn tại. Mà ngươi, sợ là vừa chết thì sẽ có người khác lập tức thay vào. Cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh có số lượng không nhiều nhưng cũng không ít."
Lời vừa nói ra, Ôn Bình vẫn luôn nghe lén lập tức hiểu được tại sao Vi Sinh Tinh Vũ mưu phản U Quốc, thành lập Già Thiên Lâu.
Cũng hiểu, tại sao Già Thiên Lâu có thể lấy được nửa giang sơn Triều Thiên Hạp.
Hóa ra thượng vị giả hoàn toàn không có xem mạng sống của người bình thường là mạng mà là xem như cỏ rác, xem như công cụ.
Đúng là vô tình!
Không biết còn tưởng rằng quốc chủ U Quốc là tu tiên giả.
So sánh một chút, chuyện mờ ám mà hoàng tộc U Quốc làm cũng ngang ngửa với Già Thiên Lâu bây giờ.
Theo sau đó, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Ti Hải Hiền mở miệng: "Điện hạ, nếu ngươi dám đồ thành, ta dám công khai cuộc đối thoại giữa ngươi và ta, không nói gạt ngươi, ta và lâu chủ Tẫn Tri Lâu quan hệ không tệ, chắc chắn hắn sẽ không muốn bỏ lỡ tin tức giật gân này! Đến lúc đó, Bất Hủ Nhật báo vừa ra, toàn bộ người trong Nguyên Dương Vực đều sẽ thấy, không biết đến lúc đó bọn họ sẽ nghĩ như thế nào!"
"Ngươi uy hiếp bản vương!"
Long Dương Vương tức giận chất vấn.
Ti Hải Hiền tự giễu cười một tiếng, nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ là muốn nói cái gì thì nói cái đó thôi. Đối với các ngươi, ta có cũng được, mà không có cũng không sao, Bất Hủ Tông, ngươi có dám nói có cũng được không có cũng không sao, tiện tay có thể diệt không? Cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh U Quốc có không ít, nhưng có bao nhiêu cường giả phong vương? Hơn nữa còn là lão Kiếm Thần đã phong vương mấy trăm năm trước!"
"Ngươi..."
Long Dương Vương nhất thời nghẹn lời.
Nhưng là trong lòng đã là phẫn nộ đến cắn răng nghiến lợi.
Chỉ hận không thể giết Ti Hải Hiền ngay bây giờ.
Nhưng mà Ti Hải Hiền nói không sai.
"Có thể điện hạ không biết, Tuyền Qua Thần Tượng của Bất Hủ Tông đã sáng tạo ra một loại ‘đá' thần kỳ, tên là Truyền Âm Thạch. Cho dù hai bên cách nhau bao xa, chỉ cần lấy Truyền Âm Thạch ra thì có thể đối thoại. Vừa khéo Ôn tông chủ cho ta một viên..."
Ti Hải Hiền không có lấy Truyền Âm Thạch ra nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ chắc chắn, khiến cho Long Dương Vương giận mà không dám nói gì.
Nhìn ra bên ngoài một chút, phát hiện Ôn Bình đang nhìn hắn.
Ti Hải Hiền thấy thế thì lập tức cầm lấy một ly rượu, ra vẻ như đang chạm cốc.
Lúc này Ôn Bình cười đáp lại, sau đó cũng nâng ly, đồng thời đáp lại một câu: "Nói xong thì mau ra đây uống vài ly, đợi lát nữa ta về tông một chuyến, lấy hai vò rượu ngon tới. Chính là loại bọn người Vụ Kỳ Vương đang uống... ngươi hiểu."
Mặc dù bình chướng cách âm có thể ngăn cách tiếng người bên ngoài nhưng người dựng bình chướng cách âm lên như Long Dương Vương lại có thể nghe được tiếng bên ngoài.
Vừa khéo.
Ôn Bình nói câu nói này là muốn cho Long Dương Vương nghe được.
Long Dương Vương nghe xong lời này, sắc mặt cứng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Quan hệ giữa Ti Hải Hiền và Ôn Bình càng tốt, hắn càng không dám đánh cược.
Lỡ như hôm nay bọn họ lên Bất Hủ Nhật báo thật, vậy thì chuyện phiền phức rồi.
"Tinh Sa!"
Lúc này, Long Dương Vương quay qua ra ngoài hô một tiếng.
Một trong số ba vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đi theo Long Dương Vương đến lập tức đứng dậy, rảo bước đi vào bình chướng cách âm.
"Điện hạ!"
Tinh Sa cung kính khom người, nhưng ánh mắt nhìn Ti Hải Hiền lại bất thiện.
Long Dương Vương lạnh giọng nói: "Tinh Sa, hôm nay ngươi nói chuyện với Ti Vực Chủ một chút. Cần phải xử lý thỏa đáng lời nhắn nhủ của quốc chủ."
Tinh Sa gật đầu: "Điện hạ yên tâm!"
Long Dương Vương hỏi: "Tinh Sa, ngươi chỉ có ba tháng, hiểu chưa? Bây giờ ngươi có cách nào cường chinh năm ngàn vạn người không?"
Câu hỏi này, thái độ rất rõ ràng.
Đó chính là cho dù không thể dùng biện pháp đồ thành.
Thì cũng không cho Ti Hải Hiền có cơ hội nhúng tay!
Hắn chỉ dùng người một nhà!
Nếu như ngươi không chịu thành người nhà, vậy thì sẽ bị loại ra.
Ngay lúc Tinh Sa định mở miệng, Long Dương Vương trầm giọng nói: "Chờ một chút! Ti Vực Chủ, chuyện kế tiếp là cơ mật của Nguyên Dương Vực, ngươi không thể nghe!"
"Hi vọng điện hạ nhớ kỹ ta."
Ti Hải Hiền không có ở lại, rảo bước rời khỏi bình chướng cách âm.