Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 156 - 【Vip】 Hoàn Nhan A Lực Vô Địch

【VIP】 Hoàn Nhan A Lực Vô Địch 【VIP】 Hoàn Nhan A Lực Vô Địch

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Lôi đài chiến bắt đầu, La Thiên Diệp đã không còn tâm tư để tâm đến vấn đề chỗ ngồi nhàm chán kia nữa, ánh mắt của hắn vẫn luôn chú mục về phía quảng trường, quan sát từng trận tỉ thí.

Đến phiên người của tông mình lên sàn, nhìn thấy đệ tử hai bên, La Thiên Diệp đột nhiên biến sắc.

- Sao lại có người của Cực Cảnh Sơn?

Dứt lời, ánh mắt hắn khóa trên người một tu sĩ Luyện thể thập tam trọng mặc chế phục Cực Cảnh Sơn, muốn bao nhiêu chú ý thì có bấy nhiêu chú ý.

Rõ ràng danh sách đối chiên hôm qua không hề có Cực Cảnh Sơn mà.

Cực Cảnh Sơn đây là muốn chặt đứt hi vọng lật ngược thế cờ của Thiên Diệp tông ở Luyện thể thập tam trọng sao?

Lòng thầm phẫn nộ, La Thiên Diệp quay đầu nhìn đại trưởng lão Bạch Bằng của Cực Cảnh Sơn, liền phát hiện hắn cười như không cười, vẻ mặt âm lãnh.

Âm mưu.

Đây tuyệt đối là âm mưu.

La Thiên Diệp vội hướng về phía Phung Du đang dẫn chúng đệ tử tiến vào quảng trường.

Phùng Du vội bước đến:

- Tông chủ, có chuyện gì?

La Thiên Diệp liền hỏi:

- Trong tổ này, thực lực ba vị Luyện thể thập tam trọng của chúng ta như thế nào?

Phùng Du đáp:

- Triệu Tương tông ta thực lực không tệ, có khả năng thắng được trận này.

- Vậy là tốt rồi! Hiện tại chỉ có thể hi vọng Luyện thể thập tam trọng của Cực Cảnh Sơn không mạnh như vậy.

La Thiên Diệp phất phất tay, để cho Phùng Du lui ra.

Phanh!

Tiếng chiêng đồng vang lên.

Bên kia quảng trường, trong đội ngủ mười mấy người, một gã thiếu niên lưng hùm vai gấu bước ra, cánh tay so với đùi người bình thường còn tráng kiện hơn, một đôi hổ mâu đảo qua nhóm La Mịch, hét lớn:

- Man Bộ - Hoàn Nhan A Lực lên đài đầu tiên. Các ngươi ai bước ra khiêu chiến?

Dứt lời, La Mịch liền nói:

- Để ta.

Lúc này, đệ tử Thiên Diệp tông vây xem trên quảng trường hô to.

- Thiếu tông chủ uy vũ!

- Thiếu tông chủ tất thắng!

Nghe được tiếng reo hò, Hoàn Nhan Hoằng ngồi trên đài cười lớn một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía La Thiên Diệp.

- La tông chủ, hổ phụ vô khuyển tử nha!

Những lời này rơi vào tai La Thiên Diệp, hắn hiển nhiên biết ý không tại mặt chữ, đây là người ta đang giễu cợt con hắn không biết tự lượng sức.

Vừa định đáp trả lại một câu, thế nhưng tiếng chiêng đã vang lên.

- Keng!

- Bắt đầu. - Tiếng hét của Long chấp sự dần tan biến.

Ngay sau đó, La Mịch dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía Hoàn Nhan A Lực, trong quá trình chạy, hắn chậm rãi rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Bất quá, kiếm ra một nửa chợt ngừng lại, có cảm giác như đang vận sức chờ phát động.

Nhìn thấy động tác của La Mịch, Hoàn Nhan A Lực tán thưởng một tiếng, cánh tay tráng kiện làm động tác giãn cơ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Nhìn thấy La Mịch đến gần, nụ cười trên môi hắn thoáng chốc biến mất, trong mắt lóe lên tia sáng dữ tợn hệt như ánh mắt của bầy sói đói, cả người như phát điện lao về phía La Mịch.

Xem ra, hắn muốn dùng thân thể để chắn kiếm chiêu.

Đương nhiên, Hoàn Nhan A Lực vẫn không quên trào phúng một câu:

- La Mịch, ngươi quá yếu, mau xuống cho lão tử.

La Mịch hừ lạnh một tiếng, cười nói:

- Dùng nhục thân kháng Phi Hoa kiếm của ta, ngươi rất lớn mật.

Dứt lời, kiếm chiêu khởi.

Trường kiếm lập tức ra khỏi vỏ, mang theo kiếm quang bạch sắc chém về phía Hoàn Nhan A Lực.

Bạt kiếm thuật.

Bất quá, một màn như vậy lại không hề khiến Hoàn Nhan A Lực hoang mang, hắn lấy từ trong ngực ra một thanh tiểu đồng chùy, vung lên, nện về phía thanh kiếm đang chém tới.

Phanh!

Thân kiếm cùng chùy va vào nhau.

Rõ ràng chỉ là một thanh chùy đồng lớn bằng nắm đấm nhưng lại phát ra lực lượng vô cùng khổng lồ, kiếm của La Mịch chạm phải nó, bạt kiếm thuật bị chặn đứt, thiếu chút nữa khiến kiếm văng khỏi tay La Mịch.

Ngay khi La Mịch còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Hoàn Nhan A Lực đã lao đến, thế nhanh như vũ bão, La Mịch chỉ kịp dùng một tay chắn trước ngực.

Một quyền.

La Mịch thối lui mười bước.

Quần chúng vây quanh líu lưỡi.

Nói thật, cùng cảnh giới, lực lượng chênh lệch lớn như thế quả là hiếm thấy.

Trên khán đài, Hoàn Nhan Hoằng lập tức cười ha hả, nhìn về phía Ôn Bình cách mình năm sáu ghế, nói:

- Ôn tông chủ, không biết trận chiến này ngươi có phán định thế nào?

Ôn Bình chỉ chỉ mình, hỏi:

- Nói chuyện với ta?

- Đương nhiên.

Ôn Bình đáp:

- Không biết, ta cảm thấy cái tên có vẻ ngoài khó coi, lớn lên giống heo kia hẳn sẽ thắng.

Nghe Ôn Bình nói, Hoàn Nhan Hoằng lớn tiếng cười:

- Ôn tông chủ thật đúng là có một đôi tuệ nhãn, đương nhiên, Hoàn Nhan A Lực tất sẽ thắng…

Đột nhiên, tiếng cười của Hoàn Nhan Hoằng im bặt.

Như heo?

- Ngươi?

Hoàn Nhan Hoằng trừng mắt nhìn Ôn Bình.

- Gâu gâu!

Lúc này, Cáp Cáp đứng dậy, chui ra khỏi bàn, hướng về phía Hoàn Nhan Hoằng sủa mấy tiếng, bộ dạng cứ như muốn cùng hắn ta liều một phen.

Đúng lúc này, trên quảng trường bỗng nhiên vọng đến âm thanh nặng nề.

Một tiếng này mang theo thống khổ rất rõ ràng, Ôn Bình ngẩng đầu nhìn, liền thấy La Mịch bị Hoàn Nhan A Lực dùng hai đấm đánh lui mấy chục bước.

Lúc này, La Mịch đã lui về sát rìa lôi đài, không thể tiếp tục lui được nữa.

Thấy thế, Hoàn Nhan Hoằng không còn tức giận như lúc nãy, hắn quay sang Ôn Bình, nói:

- Tiểu tử, bớt miệng lưỡi một chút, không có tác dụng gì đâu.

- Hắn lớn lên không giống heo à?

Lúc này, Ôn Bình quay đầu lại, nhìn về phía một phu nhân ngồi sau lưng mình, hỏi.

Phu nhân xấu hổ cười cười, liếc nhìn Hoàn Nhan Hoằng một cái, sau đó vội chuyển ánh mắt sang nơi khác.

- Không nói lời nào chính là đồng ý. - Ôn Bình cười cười, xoay người lại.

Lúc này, phu nhân cả kinh, quay sang Hoàn Nhan Hoằng giải thích:

- Không phải, Hoàn Nhan tiền bối, ta sao lại có ý như vậy?

Ôn Bình lại nói tiếp:

- Giải thích chính là che giấu.

Trên lôi đài.

Hoàn Nhan A Lực nhé răng cười nhìn La Mịch, nói:

- Đứng trước thực lực tuyệt đối, kiếm chiêu lòe loẹt của ngươi căn bản không có chỗ dùng, nhận thua đi, nếu như lại đến, coi chừng ta đánh chết ngươi.

- Nhận thua.

Phùng Du vội hô lên.

La Mịch nuốt một miệng đầy máu, cắn răng nói:

- Trưởng lão, ta còn có thể chiến.

Phùng Du liền bước lên phía trước, giữ chặt La Mịch, cau chặt mày, nhỏ giọng khuyên:

- Chớ vì một trận khảo hạch mà đển thương đến căn cơ, con đường của ngươi còn rất dài.

Thời điểm Phùng Du kéo La Mịch xuống đài, Long chấp sự đứng dọc quảng trường lập tức hô to:

- Man Bộ - Hoàn Nhan A Lực thắng! Số bàn thắng tích lũy: 1.

Lời này vừa ra, chẳng khác nào kim đâm vào tai La Thiên Diệp.

Không bao lâu sau, Hoàn Nhan A Lực cao giọng hô:

- Ta, Hoàn Nhan A Lực ở đây, ai dám đến?

Quét mắt nhìn một lượt, không thấy có ai lên ứng chiến, hắn lại nói:

- Nếu không ai ứng chiến, nghĩa là ta thủ Lôi Trần Cung, tất cả các ngươi đều thua.

- Ta đến!

Một thiếu niên của Thiên Diệp tông đứng dậy.

Chung quanh lập tức vang lên tiếng nghị luận.

- Là Kim Hà của Thiên Diệp tông.

- Kim Hà? Không phải thực lực so với La Mịch kém một bậc sao?

- Tên này lên chẳng khác nào chịu chết?

- Có Hoàn Nhan A Lực, kết quả tổ thiếu niên đã định rồi.

Không quan tâm đến tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh, Ôn Bình liếc mắt nhìn La Thiên Diệp, sau đó vỗ vỗ vai hắn, hỏi:

- La tông chủ, đêm qua ngươi không ngủ à? Trận đấu đặc sắc như vậy mà ngươi cũng ngủ được?

La Thiên Diệp trợn mắt nhìn Ôn Bình, nghẹn lời.

Không phải hắn không ngủ, mà căn bản là ngủ không được.

Một cái Hoàn Nhan A Lực đã định ván cục tổ thiếu niên, lại còn có thêm người của Phi Long hội, lần này xem như triệt để hết hi vọng với tổ thiếu niên.

Vậy thì còn gì đặc sắc nữa?

Rõ là người của mình đơn phương chịu ngược mà.

Đúng lúc này, giọng của Long chấp sự lại vang lên.

- Hoàn Nhan A Lực tiếp tục thắng.

La Thiên Diệp nhịn không được mở mắt, kế đó, hắn thấy Kim Hà được người ta nâng xuống lôi đài.

Thiếu niên 15 tuổi, thiên kiêu đệ tam Thiên Diệp tông vậy mà đối chiến với Hoàn Nhan A Lực chỉ chống đỡ được 100 cái hô hấp.

Nhìn một hồi, chợt nghe thấy giọng của Hoàn Nhan Hoằng vang lên bên tai:

- La tông chủ, ngại quá, đệ tử này của ta ra tay có hơi nặng.

La Thiên Diệp trầm mặt, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Hoàn Nhan Hoằng lại tiếp tục khiêu khích:

- Còn ai dám ra?

Không ai đáp lại.

Hơn mười thiếu niên đứng dưới lôi đài, cúi đầu.

Tựa hồ chấp nhận kết quả thất bại lần này.

Nhìn một màn này, La Thiên Diệp càng muốn rời khỏi.

Ở đây chờ mất mặt, không bằng đi xem thương thế nhi tử nhà mình còn hơn.

Bình Luận (0)
Comment