Chén ngọc trong lòng bàn tay Long Dương Vương vỡ nát, hai con ngươi đằng đằng sát khí cũng nhìn chằm chằm Ti Hải Hiền cực kỳ bình tĩnh trước mắt.
Đối mặt với sát ý dậy sóng khiến cho vô số người biến sắc, Ti Hải Hiền vẫn khí định thần nhàn nói: "Điện hạ, từ trước đến nay Ôn tông chủ đều như vậy. Người hắn không ưa, người dám quơ tay múa chân với hắn, cho dù người đó có thân phận gì thì hắn cũng dám giết!"
"Sau này bản vương sẽ chậm rãi chơi với ngươi!" Long Dương Vương giận vung ống tay áo, hóa thành kinh hồng nhanh chóng lướt về phía Vực Chủ Phủ.
Hắn biết Ti Hải Hiền không có lòng tốt!
Trước kia không chọn đứng đội, sao đột nhiên chọn?
Đột nhiên khác thường chắc chắn có chuyện!
"Ti Hải Hiền, ngươi chờ đó cho bản vương, nếu ngươi có thể còn sống từ sa trường trở về, coi như bản vương thua!" Long Dương Vương cắn răng, trong lòng ngầm hạ quyết định.
Cho dù Ti Hải Hiền lại có giá trị thì cũng không thể giữ hắn lại.
Người không dùng được, chắc chắn phải chết!
Lúc này, biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho vô số người xem kinh ngạc và tò mò, theo bản năng nhìn về phía Vực Chủ Phủ xa xa.
Khi thấy hiện trạng của Vực Chủ Phủ, mọi người vỡ tổ.
"Khá lắm, nóc nhà Vực Chủ Phủ bị xốc lên!"
"Dám động thủ ở Vực Chủ Phủ, chỉ sợ tìm khắp toàn bộ Nguyên Dương Vực cũng không có được mấy người, vậy người động thủ này chỉ có thể là Ôn tông chủ."
"Không sai, cũng chỉ có Ôn tông chủ."
"Tính tình Ôn tông chủ đúng là táo bạo, mới vừa giết Giác Tá, lại xốc nóc nhà Vực Chủ Phủ. Quá độc ác!"
"Ta cảm thấy, chỉ sợ xốc nóc nhà chỉ là một chuyện nhỏ."
"Ta cũng cảm thấy như vậy."
"Tại sao xốc nóc nha?"
"Vô số thanh liên chợt lóe trên bầu trời, mục tiêu là ai?"
Trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, mọi người thậm chí bắt đầu đi ra ngoài, không còn hứng thú xem thiên kiêu tranh đấu trên phù không đảo.
Ti Hải Hiền thấy thế thì vội vàng đứng dậy: "Chư vị không cần kinh hoảng, đoán chừng là Ôn tông chủ giết con ruồi khiến cho người ta khó chịu nào đó. Tiếp tục xem tranh tài đi, bây giờ các ngươi đi, lỡ như xuất hiện cường giả Thiên Vô Cấm đại chiến, không phải Thiên Vô Cấm thì sợ cũng khó trốn một kiếp."
Đương nhiên, nguyên nhân Ti Hải Hiền không cho bọn họ đi xem cũng không phải chỉ là như thế.
Hắn biết Long Dương Vương.
Giác Tá chết, Long Dương Vương không có truy cứu.
Vậy Tinh Sa chết, Long Dương Vương cũng sẽ không truy cứu.
Dù sao giá trị của Bất Hủ Tông quá lớn, lớn đến hắn đoán Ôn tông chủ có giết thêm mấy người cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên.
Điều kiện tiên quyết là Long Dương Vương có bậc thang xuống.
Nếu như nhiều người như vậy đi xem, thấy được, thăm dò được sự thực, vậy thì Long Dương Vương không có bậc thang xuống.
Bọn họ không đi vây xem, vậy Long Dương Vương sẽ có thể tìm được bậc thang xuống.
Coi như tìm không thấy thì đám chó săn của hắn cũng sẽ rất tri kỷ tìm một bậc thang, phối hợp đỡ Long Dương Vương đi xuống bậc thang, từ đó chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Vẫn là câu nói đó.
Hết cách rồi.
Bất Hủ Tông có giá trị quá cao.
Tẫn Tri Lâu, Tử Khí Các, ma pháp, còn có cường giả phía sau vân vân, đều rất hấp dẫn với Long Dương Vương.
...
Trên không Vực Chủ Phủ.
Ôn Bình không có rời đi mà thuận tay giết luôn mấy tên tùy tùng đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ của Tinh Sa, hoàn toàn không quan tâm Long Dương Vương đã đến gần.
"Ôn tông chủ!"
Long Dương Vương lạnh giọng mở miệng.
Ôn Bình không có ngẩng đầu mà đứng chắp tay hờ hững nhìn thi thể trước mắt, mặc cho kiếm trôi nổi ba thước sau lưng, máu tươi chảy xuống.
"Điện hạ muốn báo thù cho bọn người Tinh Sa?"
Ôn Bình bình tĩnh hỏi ra một câu.
Long Dương Vương cố nén tức giận và sát ý, lạnh giọng hỏi: "Ôn tông chủ, ngươi có biết người ngươi giết chính là Vực Chủ tân nhiệm của Nguyên Dương Vực. Giết Vực Chủ, tội tương đương mưu phản! Dù là phía sau ngươi có cường giả phong vương cũng khó có thể giữ được tính mạng của ngươi!"
"Vực Chủ thôi, đổi một người là được, giống như đổi đi Ti Hải Hiền vậy." Ôn Bình mặt ngoài bình tĩnh, thật ra thì trong lòng đã đã chuẩn bị đại chiến một trận với Long Dương Vương.
Long Dương Vương tiếp tục lạnh giọng chất vấn: "Hẳn ngươi cũng biết, Tinh Sa là người của bản vương!"
"Hóa ra người vừa rồi ngay cả một kiếm của ta cũng không đỡ nổi chính là người của điện hạ." Ôn Bình khẽ cười một tiếng trào phúng, kiếm đi sau lưng chậm rãi chuyển động: "Điện hạ đến báo thù cho hắn ? Vậy xin điện hạ cẩn thận châm chước, dù sao một khi động thủ thì chính là nước đổ khó hốt!"
"Ngươi..."
Giờ phút này, Long Dương Vương khó ách chế tức giận, mạch môn lên tiếng mở ra.
Phanh ——
Năm cái mạch môn xích hồng sắc rung động, nhấc lên uy áp và khí tức mạnh mẽ hơn Vụ Kỳ Vương nhiều, lao thẳng tới Ôn Bình.
Mà Ôn Bình lại bất động, bình tĩnh dò hỏi lần nữa: "Ta hỏi một lần nữa, điện hạ đã quyết định kỹ càng chưa?"
Nói xong, Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra.
Long Dương Vương nhíu mày, hắn nhận ra Truyền Âm Thạch.
Trước đó Ti Hải Hiền uy hiếp mình trong bình chướng cách âm, chính là dùng Truyền Âm Thạch!
Giờ phút này, Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra, chắc chắn không phải là vì liên hệ đệ tử tông môn, chỉ có thể là liên hệ cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh trong tông môn.
Vị lão Kiếm Thần đó!
"Chậm đã!" Long Dương Vương đưa tay kêu Ôn Bình dừng.
Nhưng mà Ôn Bình đã mở miệng liên lạc Mộc Long.
"Tông chủ."
Bên kia Truyền Âm Thạch, giọng nói thâm trầm của Mộc Long vọng lại.
Ôn Bình đáp: "Không sao."
Nói xong, Ôn Bình cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, bởi vì Long Dương Vương đã thu sát ý, cho nên cũng không cần phải gọi Mộc Long chuẩn bị sẵn sàng.
Bây giờ giết Long Dương Vương, có thể làm được, thậm chí có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Giết Vụ Kỳ Vương, khống chế thi thể Vụ Kỳ Vương, sau đó lại truyền tống Long Dương Vương đến Bất Hủ Tông, Long Dương Vương chết chắc!
Hoặc là để Mộc Long tiếp tục hao tổn, mài chết Long Dương Vương.
Cái trước sẽ đánh loạn kế hoạch lúc trước của hắn.