Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 158 - 【Vip】 Lâm Trận Thổi Phồng Địch Nhân

【VIP】 Lâm Trận Thổi Phồng Địch Nhân 【VIP】 Lâm Trận Thổi Phồng Địch Nhân

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Ai đến?

Dương Nhạc Nhạc phong khinh vân đạm quay về bên kia lôi đài, sau đó hướng về phía đệ tử Man Bộ cùng Phi Long hội ở đối diện, ngoắc ngoắc tay.

Mặc dùng đối mặt với khiêu khích như vậy, những người của Man Bộ vẫn “thủ vững tâm thế”.

Man Bộ sùng bái lực lượng, cũng một mực dùng lực lượng vi tôn. Hôm nay, nhìn thấy người mạnh nhất trong tộc bại trên tay người khác, bọn họ sao lại dám bước lên?

Hoàn Nhan Hoằng ngồi trên ghế, nhìn người mình không dám tiến lên, sắc mặt tái nhợt, liền quay sang Long Áo, nói:

- Long hội trưởng, ngươi xem…

Không có người ứng chiến đại biểu tổ thiếu niên toàn bộ nhận thua, Dương Nhạc Nhạc có thể trực tiếp nhận được bảy lần thắng, thậm chí, còn được vang danh.

Đến khi đó, tổ Luyện thể thập tam trọng cũng không cần so đo làm gì nữa. Dù cho một gã Luyện thể thập tam trọng thắng được 3 tên Luyện thể thập tam trọng đối diện thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cộng lại cũng chỉ tích lũy được 5 lần thắng.

Long Áo lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tía chán ghét:

- Đám tộc nhân của ngươi không có tên nào gan mập hết hả?

Hoàn Nhan Hoằng lập tức lên tiếng:

- Long hội trưởng, bọn họ có lên cũng chẳng được gì, cần gì phải khiến bọn họ tăng thêm thương thế.

- Đám người Man Bộ các ngươi đúng là phế, may là Bạch trưởng lão để ta trợ giúp ngươi một tay. Nếu người của ngươi đã không đáng tin như vậy, để người Long Phi hội đến. Bất quá, ngươi nhớ cho kỹ, lần này ngươi thiếu ta một cái nhân tình.

Dứt lời, Long Áo đứng dậy, hướng về phía một gã mặt tái nhợt đứng dưới lôi đại, thoại nhìn có vẻ bệnh tật, phất phất tay.

Bạch diện thiếu niên thấy vậy gật gật đầu.

Thấy hành động của hắn, Hoàn Nhan Hoằng mới bình tĩnh trở lại, không còn kinh hoảng như lúc trước.

Bất quá, lúc bạch diện thiếu niên bước ra, quần chúng vây xem không có bao nhiêu người nhận ra hắn, nhao nhao hỏi xem thiếu niên này là ai, sao lại dám nghênh chiến?

Người bình thường không biết, nhưng La Thiên Diệp thì khác, những người trên khán đài cũng từng nghe về hắn.

- Đó là Cung Toa Hoa?

- Chính hắn, nguyên lai hắn thực sự ở trong tổ một. Vẫn luôn đứng phía sau nha, khó trách không thấy được hắn.

- Trận lôi đài này… Thắng bại khó nói.

Nghe thấy tiếng nghị luận vang lên sau lưng, Ôn Bình liền quay sang hỏi La Thiên Diệp:

- La tông chủ, Cung Toa Hoa này là người nào? Mạnh hơn cả Luyện thể thất trọng?

- Aiz, thiếu chút nữa cho rằng có thể trở mình, quên mất còn có hắn. - La Thiên Diệp không lập tức trả lời câu hỏi của Ôn Bình, mà thở dại, tựa hồ có hơi mất mát. - Ôn tông chủ, Cung Toa Hoa là thiên tài dụng độc của Phi Long hội. Trời sinh rất mẫn cảm với độc, cũng có thể sử dụng thuần thục các loại độc.

Ôn Bình hỏi lại:

- Dụng độc có thể lợi hại hơn Luyện thể thất trọng?

- Vấn đề không phải lợi hại hơn hay không, người thường xuyên dụng độc sẽ nghiên cứu về độc dược, cho nên, vì tránh trường hợp bản thân trúng độc, bọn họ thường am hiểu bí thuật phong bế ngũ quan. Mũi, tai, miệng đều có biện pháp phong bế. Vừa rồi, đệ tử của ngươi sử dụng âm ba để công kích, mặc dù cường, nhưng nếu Cung Toa Hoa có thể phong bế thính giác thì sao?

La Thiên Diệp làm động tác bịt tai.

Không nghe được, âm ba có cường thịnh cỡ nào cũng chỉ là miệng hùm gan sữa, không đủ để đánh bại Luyện thể lục trọng.

Nhưng độc lại có thể vượt cảnh giết người.

Ngay khi La Thiên Diệp cho rằng Ôn Bình nghe nói thế sẽ nghiêm túc lên, sau đó chế định sách lược chiến đấu mới cho đệ tử, thì… Hắn vậy mà lại đi tán dương người khác.

- Phong bế ngũ quan nha! Lợi hại, lợi hại. - Ôn Bình nhịn k được tán thưởng, bội phục trời đất rộng lớn không thiếu chuyện lạ.

Nghe hắn nói thế, La Thiên Diệp lắc đầu cười:

- Ôn tông chủ, sao ngươi lại đi tán dương đối thủ của đệ tử nhà mình?

Ôn Bình nghiêm túc đáp:

- Phong thính giác… Chiêu này rất lợi hại nha.

Đám tông chủ ngồi phía sau nghe hắn nói thế, cũng nhao nhao bật cười.

Tất cả đều cảm thấy bất lực với Ôn Bình, chỉ có thể cười trừ.

Bọn họ thật sự không hiểu nổi, Ôn Bình rốt cuộc là người Bất Hủ Tông hay Phi Long hội, trước lúc lâm trận còn đi tán dương đệ tử nhà người ta.

Cung Toa Hoa chậm rãi bước lên đài, sau lưng đeo một cái hồ lô màu đen to bằng đầu người, dường như là chứa thứ gì đó rất hay ho. Sau khi đã đứng vững trên lôi đài, Cung Toa Hoa mặt không biểu tình nhìn về phía Dương Nhạc Nhạc, khuôn mặt tái nhợt, lúc nhìn người khác, ánh mắt cũng lộ ra vẻ tái nhợt, trống rỗng.

Đột nhiên, Cung Toa Hoa nói:

- Dương Nhạc Nhạc, ta rất hân hạnh được biết ngươi, 15 tuổi đã là Luyện thể thất trọng. Ta không ngờ là trước khi có được Thập tú vị lại có thể giẩm lên ngươi mà giương danh Đông Hồ. Nói thật, công kích âm ba của ngươi vô dụng đối với ta, ta có thể phong bế thính giác, cho nên… Ngươi coi như phế. Ta nói cho ngươi biết điểm này, coi như đáp lại ân tình người giúp ta vang danh.

Nghe xong, Dương Nhạc Nhạc ngoáy ngoáy tai, sau đó thấp giọng nói:

- Aiz, ngươi nói quá nhiều lời, ta chỉ nói một câu, hơn một quyền tính ta thua.

Âm thanh rất thấp, nhưng vẫn đủ để Thông Huyền Cảnh nghe được.

Nghe thấy câu này, Long Áo quay đầu, nhìn về phía Ôn Bình, nói:

- Ôn tông chủ, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng? Đệ tử này của ta lớn lên không giống heo nha!

Tươi cười đắc ý trên mặt Hoàng Nhan Hoằng phút chốc cứng lại, bất tri bất giác, hắn trợn trắng mắt liếc Long Áo.

Hiềm là hiện tại Long Áo ra mặt giúp hắn, nếu không, hắn đã dạy dỗ cho tên này một trận. Rõ ràng là Hoàn Nhan A Lực soái y chang hắn, chỗ nào giống heo?

Nghe được lời của Long Áo, Ôn Bình đáp:

- Ừm, đệ tử của ngươi rất lợi hại. Bất quá ta cũng chỉ có thể mặc niệm thay hắn, sợ là kỳ này hắn sẽ điếc thật, sau này đỡ mất công phong thính giác gì gì đó.

Lúc này, trên lôi đài, Cung Toa Hoa đột nhiên rút nắp hồ lô đen ra.

Lắc một cái.

Bột phấn màu nâu tựa như nước chảy ra, vừa rơi xuống lập tức bốc hơi, trong chợp mắt tràn ngập toàn bộ lôi đài.

Đồng thời, giọng Cung Toa Hoa cũng truyền đến:

- Thứ này là Cương ngạnh phấn, dù là Luyện thể thập trọng, chỉ cần bị nó dính vào da, thì không thể động đậy được.

Cung Toa Hoa cười rút dao găm bên hông ra.

- Soạt!

Dương Nhạc Nhạc phóng một bước ra khỏi làn sương mỏng màu nâu.

Nụ cười trên mặt Cung Toa Hoa bất tri bất giác cứng lại.

Lúc này, Hắc Ma cũng kinh ngạc thốt lên:

- Này, này… Sao Dương Nhạc Nhạc có thể động?

Kế đó, Long Áo cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía lôi đài.

- Sao lại có chuyện như vậy?

Hắn vội híp mắt quan sát.

Sau đó, Long Áo thấy được một màn rất thần kỳ, Cương ngạnh phấn vậy mà không có tác dụng với Dương Nhạc Nhạc, lúc này, hắn đột ngột đứng bật dậy, hậm hực nhìn La Thiên Diệp, nói:

- Nguyên lai là có chuẩn bị mà đến! Ta nói sao La Thiên Diệp ngươi lại dính lấy một chỗ với tông chủ của một vô tinh tông môn như vậy, hóa ra là ngươi đã sớm nhằm vào Phi Long hội của ta, vốn có chuẩn bị từ đầu!

Nghe thấy những lời này, La Thiên Diệp cảm thấy rất bất lực.

Bất quá, hắn cũng không định giải thích, mà chăm chú nhìn Dương Nhạc Nhạc trên lôi đài đang từng bước tiến đến gần Cung Toa Hoa.

Bước không ngừng.

Vô cùng linh hoạt, không có chút cảm giác cứng nhắc nào.

Cung Toa Hoa đứng trong màn sương nâu cũng ý thức được điểm này, hắn vội vàng rút lui, thế nhưng Dương Nhạc Nhạc trong chớp mắt đã vọt tới trước người hắn.

Vung ra một quyền.

Một quyền vừa vặn đánh vào tai trái Cung Toa Hoa, kế đó, Cung Toa Hoa tựa như mũi tên rời cung, từ trên lôi đài trực tiếp bay xuống, rơi vào giữa đám quần chúng đang vây xem.

Một màn này khiến cho khán đài lập tức im lặng như tờ.

Mãi một lúc lâu vẫn không có người lên tiếng.

Bởi vì bọn họ thật sự không thể tin được Cung Toa Hoa vậy mà lại thua, mà còn thua chỉ với một quyền.

Bình Luận (0)
Comment