Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đúng lúc này, thanh âm sâu kín của Ôn Bình vọng đến:
- Lợi hại thì lợi hại, nhưng e là lần này phong thính giác… Là phong vĩnh viễn.
La Thiên Diệp mới đầu là sững sờ, vài giây sau, hắn mới kịp phản ứng, lập tức đứng dậy, trầm trồ khen ngợi.
Bởi vì có hắn mở đầu, người xung quanh lập tức nhao nhao vỗ tay khen hay… Thiên Diệp tông cùng với đám đệ tử của những tông môn khác xui xẻo bị phân cùng tổ cũng đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Đám bọn họ vốn cho rằng hành trình Thập tú lần này xem như chấm dứt tại đây, bởi vì có hai đại thế lực nhị tinh cản đường, hơn nữa, người được phái đến quét sạch bọn họ đều là những thiên tài nổi danh.
Thật không ngờ là phong hồi lộ chuyển, bọn họ ngược lại thuận lợi tấn cấp.
- Bất Hủ Tông!
- Bất Hủ Tông!
Quần chúng cao giọng hò hét.
Nghe được âm thanh tán thưởng cùng với tiếng nghị luận chung quanh, Long Áo đứng bật dậy, một chút ý niệm xem xét thương thế Cung Toa Hoa cũng không có, mà trực tiếp chỉ về phía Ôn Bình cùng La Thiên Diệp, giận dữ nói:
- Đây hết thảy là âm mưu, một tên Luyện thể thất trọng sao có thể thoát khỏi Cương ngạnh phấn? Nhất định là bọn họ đã dùng thủ đoạn bất chính để thắng trận này, ta yêu cầu thẩm tra Dương Nhạc Nhạc.
- Gâu!
- Gâu!
Lúc này, chó săn bên cạnh Ôn Bình hướng về phía Long Áo sủa vang.
Ôn Bình chỉ có thể tranh thủ đè nó lại, sau đó nói:
- Chó cắn ngươi, ngươi cũng không thể cắn lại hắn như vậy được, biết không?
- Ngươi… Ta yêu cầu thẩm tra Dương Nhạc Nhạc! - Vốn rất tức giận muốn mắng Ôn Bình, thế nhưng Long Áo đột nhiên im bặt, kế đó xoay người về phía Đan Long, nói.
Hoàn Nhan Hoằng cũng vội đứng dậy phụ họa:
- Đúng, nếu như không có thủ đoạn đặc thù thì làm sao có thể kháng cự được Cương ngạnh phấn? Lợi dụng thủ đoạn để thắng lôi đài là bất công với các đệ tử khác, ta cũng yêu cầu tiến hành thẩm tra Dương Nhạc Nhạc.
Nghe bọn họ nói, La Thiên Diệp vội đứng dậy phản bác, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ:
- Sao phẩm đức của các ngươi lại kém như vậy? Ôn tông chủ người ta trước khi lâm trận còn tán thưởng đệ tử của các ngươi, vậy mà các ngươi thua lại chẳng khác nào chó điên cắn người. Chẳng lẽ với tư cách là tu sĩ Luyện thể, dùng Cương ngạnh phấn không tính là thủ đoạn đặc biệt à?
Long Áo nói:
- Phi Long hội ta là độc chi nhất mạch, từ trước đến nay Luyện thể cảnh luôn dùng những thứ… này phụ trợ, cũng được xem là một phần thực lực, chuyện này cả giới tu hành đều thừa nhận. Nhưng nếu như trong trận đấu của Luyện thể cảnh lại dùng những thứ khác thì đó chính là sai quy tắc. Chủ sự Đan Long, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta.
Đan Long bất đắc dĩ cười cười:
- Long Áo, các ngươi không nhìn kỹ sao? Độc không dính thân, kẻ này chỉ sợ đã có được vô cấu chi thể, nào có cái gọi là thủ đoạn bất chính?
Dứt lời, hắn lại cười.
Hắn quả thật rất muốn giúp hai vị bằng hữu này của mình.
Nhưng không có biện pháp, trước mắt bao người, sao có thể đổi trắng thay đen.
- Luyện thể thất trọng có Vô cấu chi thể? Ta không tin. - Lúc này, Long Áo quay sang nhìn chằm chằm về phía Dương Nhạc Nhạc.
Bất quá do khoảng cách quá xa nên không cảm nhận được, hắn lập tức nhảy khỏi khán đài, bước đến cách Dương Nhạc Nhạc chỉ vài mét.
Hoàn Nhan Hoằng đang chờ Long Áo tra ra được thứ gì đó, thế nhưng chỉ thấy hắn đột nhiên dừng bước, rồi còn thì thào tự nói:
- Sao có thể?
- Cái gì gọi là sao có thể?
Lúc hỏi câu này, trong đầu Hoàn Nhan Hoằng đột nhiên xẹt qua ý niệm bất hảo.
Kế đó, hắn nghe thấy giọng của Long Áo:
- Luyện thể thất trọng sao lại có được Vô cấu chi thể?
Nghe đến đó, Hoàn Nhan Hoằng biến sắc.
Rõ ràng là chỉ có Luyện thể thập tam trọng đả thông Phá mạch môn mới có thể có được Vô cấu chi thể.
Lúc này, giọng Đan Long lại lần nữa vang lên:
- Có lẽ… Kẻ này bẩm sinh đã có được Vô cấu chi thể.
- Cái này… - Long Áo nghẹn lời.
…
- Keng!
Tiếng chiêng đồng vang lên.
- Bất Hủ Tông - Dương Nhạc Nhạc lại thắng, còn có… người nào muốn khiêu chiến hay không?
Không ai đáp lại lời Long chấp sự, ngay cả Long Áo sau khi quay về khán đài cũng một mực im lặng.
Lúc Dương Nhạc Nhạc bước xuống lôi đài, quần chúng chợt nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ không có một người nào đánh được sao?
Kế đó, thanh âm của Long chấp sự lại lần nữa vang lên:
- Phía Bất Hủ Tông tích lũy được 7 lần thắng, chúc mừng Bất Hủ Tông đạt được quyền tham gia Thập tú thí luyện.
- Đợi một chút.
Nguyên bản vẫn ngồi yên lặng từ đầu đến cuối, Bạch Bằng đột nhiên lên tiếng.
Hắn vừa đứng lên, âm thanh trên khán đài lập tức biến mất, tiếng nghị luận của người vây xem cũng nhỏ lại.
Bạch Bằng trầm giọng hướng về phía Đan Long chủ sự, nói:
- Tiếp tục đấu!
Nghe vậy, Đan Long liền đáp lại:
- Bạch trưởng lão, bọn họ đã thua.
Bạch Bằng tiếp tục nói:
- Không phải còn có Luyện thể thập tam trọng chưa so sao? Nếu Luyện thể thập tam trọng có thể toàn thắng, cộng với thành tích của Hoàn Nhan A Lực, có được 5 lần thắng đã đủ tư cách tham dự thi đấu phục sinh.
Đan Long liếc nhìn đệ tử Man Bộ, Phi Long hội cùng với người của Cực Cảnh Sơn đã mất quyền thi đấu dưới đài, gật đầu, chấp nhận biện pháp cải biến tình hình của Bạch Bằng.
- Vậy thì tiếp tục thi đấu!
Ngay khi Đan Long vừa dứt lời, một gã Luyện thể thập tam trọng gấp đến mức khó dằn nổi, lập tức nhảy lên đài.
Đó là một nam nhân độ khoảng 30 tuổi, tóc ngắn, mắt vàng, một tay nắm lấy trường côn kim sắc, tay kia đặt trước ngực.
- Cực Cảnh Sơn, Viên Sơn, thỉnh chỉ giáo!
Hai chữ Viên Sơn vừa ra, người có mặt trên khán đài lập tức biến sắc.
Nếu như nói Dương Nhạc Nhạc mang đến cho bọn họ kinh ngạc, thì Viên Sơn khiến họ khiếp sợ.
- Cái này… Sao Viên Sơn lại xuất hiện trong tổ một?
- Lão thiên a, chẳng lẽ Viên Sơn cũng bị loại cùng với người của Man Bộ và Phi Long hội?
- Không đúng, Viên Sơn sao có thể có mặt trong tổ một?
Trên khán đài, quần chúng thao thao bất tuyệt nghị luận.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn nam nhân mắt vàng trước mắt.
Không phải vì điều gì khác, mà bởi vì Viên Sơn chính là đệ nhất nhân Luyện thể cảnh của Cực Cảnh Sơn. Trong toàn bộ Luyện thể thập tam trọng tại Đông Hồ, hắn chỉ kém thiên kiêu dị mạch Tinh Không Sơn mà thôi. Có thể nói, hắn khẳng định có vị trí trong Thập tú, thậm chí, khả năng quyết một lần sống mái cùng Tinh Không Sơn.
Nếu như Viên Sơn bị loại, vậy thì tổn thất của Cực Cảnh Sơn lần này quả là vô tiền khoáng hậu.
Xem như bọn họ đã hiểu vì sao Bạch Bằng lại làm chuyện vô nghĩa như vậy, rõ ràng thắng bại đã định nhưng vẫn cứ yêu cầu tiếp tục trận đấu.
Đứng trên lôi đài, nghe được âm thanh nghị luận xung quanh, Viên Sơn bất đắc dĩ nói:
- Vốn định nghỉ ngơi một chút, núp phía sau xem Thập tú thí luyện, ngờ đâu chơi ra chuyện lớn, vậy mà đẩy đến bờ vực đào thải. Các ngươi ba người cùng lên một lượt, ta không muốn lãng phí thời gian đánh từng cái một.
Nghe xong những lời này, mọi người chỉ biết cười bất lực.
Bọn họ nhớ ra rồi, cái gã Viên Sơn trong truyền thuyết này đặc biệt lười, ngoài tu luyện, cái gì có thể lười hắn liền lười.
Thậm chí còn không thèm giặt quần áo, cứ thế đem quần áo cũ ném cho người khác, sau đó vụng trộm lấy y phục của sư đệ mặc.
Nhưng đúng lúc này, trên khán đài lại vang lên một âm thanh không hài hòa:
- Vậy mà cũng trang (1) được! Không trang chết à? Thật muốn nhìn hắn bị ném xuống lôi đài.
(1) tỏ vẻ.
Âm thanh này vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhao nhao tìm nơi phát ra nó.
Bất quá, do những người ngồi gần chỉ về phía Ôn Bình, cho nên tất cả ánh mắt đều tập trung vào hắn.
La Thiên Diệp vội quay về phía mọi người cười làm lành, sau đó nói với Ôn Bình:
- Ôn tông chủ, hiện tại không nên nói lung tung, thắng cũng đã thắng, đừng có vô duyên vô cớ trêu vào Cực Cảnh Sơn.
Ôn Bình cười hì hì, cũng chẳng để tâm đến ánh mắt soi mói cũng đám người xung quanh, thốt ra một câu:
- Thế nhưng ta lại không chịu được bộ dạng “trang bức” của hắn.
Dưới lôi đài, Vân Liêu nghe thấy những lời này của Ôn Bình, liền cất bước lên đài.
- Bất Hủ Tông - Vân Liêu, thỉnh chỉ giáo!
Giọng hắn không lớn nhưng lại khiến vạn người chú mục.