Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 161 - 【Vip】 Không Tham Gia Thập Tú Thí Luyện Nữa Hả

【VIP】 Không Tham Gia Thập Tú Thí Luyện Nữa Hả 【VIP】 Không Tham Gia Thập Tú Thí Luyện Nữa Hả

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Không tham gia Thập tú thí luyện nữa hả?

- Chậc, ngươi xem, đầu óc của ta đúng là. - La Thiên Diệp xấu hổ cười cười, chợt đứng lên.

Ôn Bình cũng theo đó đứng dậy, nỗi nhớ nhà mỗi lúc một dâng cao. Bởi lẽ lúc rời đi khán đài, nhiệm vụ lịch lãm của hắn cũng đã hoàn thành, trước mắt không thể sử dụng phần thưởng mở khóa kiến trúc khu vực, nhưng phần thưởng còn lại, thăng cấp Trường Mạch Công lên Huyền cấp thì Ôn Bình đang rất háo hức nhận.

Sau khi trở lại Bích Nguyệt lâu, Ôn Bình lập tức mở thanh nhiệm vụ ra, nhận phần thưởng.

Vừa xác nhận xong, cả người hắn đột nhiên run lên bần bật, một cỗ cảm giác tê tê dại dại xuyên qua toàn thân, đương nhiên, loại cảm giác này không chỉ đơn giản “rong chơi” trên da thịt, mà nó còn xâm nhập cốt tủy, thấm vào tim phổi, khiến cho Ôn Bình cảm thấy thoải mái đến mức không nói nên lời.

Hắn vội ngồi xếp bằng trên giường, tiến vào trạng thái tĩnh tu.

Một lát sau, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên:

- Thăng cấp Trường Mạch Công thành công.

Ôn Bình.

Giới tính: Nam.

Cảnh giới: Luyện thể thập tam trọng.

Tư chất: Tam tinh.

Công pháp tu luyện: Trường Mạch Công (Huyền cấp).

Mạch thuật tu luyện: Hoàng cấp hạ phẩm - Giao Long Nộ (tiểu thành), Hỏa Long thuật (nhập môn).

Nhìn bảng thông tin của mình, Ôn Bình có hơi bất ngờ:

- Nhanh như vậy?

Hắn còn tưởng loại cảm giác này sẽ kéo dài thật lâu, sau đó sinh ra động tĩnh thật lớn, nhưng mà hết thảy dường như không giống như hắn nghĩ.

Một cỗ cảm giác mát lạnh chạy toàn thân, rồi… Hết.

Đợi đã…!

Vì sao cảm giác mát lạnh kia đột nhiên lại biến thành sóng nhiệt trào lên trong kinh mạch?

- Hệ thống, không phải Trường Mạch Công đã thăng cấp thành công rồi sao?

- Kí chủ, trong quá trình thăng cấp, Trường Mạch Công đã thuận lý thành chương giúp ngươi đả thông mạch môn.

- Ý ngươi là ta sắp bước vào Thông Huyền Cảnh?

- Ân.

Hệ thống đáp, Ôn Bình liền đứng dậy, khóa chặt cửa ra vào cùng cửa sổ.

Đả thông mạch môn không thể sơ suất, thậm chí không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Ngay sau khi khóa chặt cửa, Ôn Bình quay sang Ác Linh Kỵ Sĩ nói:

- Nếu có người xông vào, trực tiếp giết.

Khặc!

Ác Linh Kỵ Sĩ nhếch miệng cười.

Hỏa diễm lam sắc dày đặc bùng lên trong khoang miệng xương trắng, tựa hồ muốn nói: Yên tâm đi, ta sẽ ăn tươi nuốt sống linh hồn của những kẻ dám xâm phạm.

Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, Ôn Bình lập tức ngồi xếp bằng trên giường, thông qua Trường Mạch Công, vận chuyển khí vẫn một mực áp chế tại đan điền vào tay trái.

- Vù!

Âm thanh vù vù vang lên.

Đây chính là tiếng động khi phá mạch bị đả khai.

- Nhập!

Một tiếng gầm lên, lúc này, Ôn Bình vận chuyển Trường Mạch Công bằng tốc độ nhanh nhất, không ngừng dùng thiên địa chi khí tại đan điền dẫn tới phá mạch. Nhưng phá mạch lại chẳng khác gì một hố trời, lấp mãi không đầy. Nó vẫn khát vọng thiên địa chi khí như cũ, chờ đợi càng lúc càng nhiều thiên địa chi khí đến vỗ béo mình, chính vì vậy, Ôn Bình không ngừng rót vào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một canh giờ, hai canh giờ.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi đan điền rỗng tuếch, tất cả thiên địa chi khí đều được đưa đến phá mạch môn, không còn gì có thể rót vào nữa, thì một vầng sáng hồng sắc đột nhiên xuất hiện trên cổ tay Ôn Bình.

- Vù!

Tựa như một khối đã khiến mặt hồ rung động, từng bước từng bước khuếch tán ra ngoài.

Trên cái bàn tròn cách đó vài bước, những bông hoa tươi rói trong bình bỗng chốc héo rũ, ngay cả cành lá cũng khô vàng, mất đi sinh cơ.

- Vù!

Lúc tiếng thứ hai vang lên, vầng sắc càng thêm chói lọi, biến thành một màu đỏ thẫm.

Lúc khuếch tán, một vòng sáng diễn sinh từ những điểm hồng quang, kế đó từ từ mở rộng ra ở cổ tay Ôn Bình, đến nửa xích hơn mới dừng lại. Rồi sau đó, một điểm sáng chui ra từ cổ tay, hóa thành một cái vòng nhỏ chậm rãi nhấp nhô ở trung tâm vòng sáng lớn, thập phần có quy luật.

Thoáng nhô lên, rồi lại hạ xuống.

Cuối cùng, một đốm sáng cỡ ngón cái đột nhiên xuất hiện, vững vừng đứng ở trung tâm hai vòng sáng.

Ôn Bình chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một màn này, khóe miệng hắn dần nhếch lên thành một nụ cười.

Hắn hiểu được, biến dị mạch môn đã thành.

Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân vào Thông Huyền Cảnh, càng không nghĩ đến chuyện bản thân sẽ có dị mạch. Nhưng hiện tại, cả hai đều làm được, nói thật, hắn rất cao hứng, cao hứng đến mức muốn đứng trên đỉnh núi, hướng về man hoang vô biên vô hạn hô thật to, để cho phiến thiên địa này quanh quẩn tiếng reo hò của mình.

Đương nhiên, hắn cũng biết đây không phải là kết thúc.

Ngụy vô cấu chi thế của hắn cũng sẽ tiến hóa thành vô cấu chi thể thật sự.

Ôn Bình vội vàng trút bỏ Bất Hủ Thanh Phong bào, sau đó trần truồng nằm trên giường, đem chăn, mền cùng gối đầu ném xuống sàn, bắt đầu tiến vào trạng thái tẩy kinh phạt tủy.

Đầu tiên là tay, sau đó đến mặt, ngực,… cả người khoảnh khắc tựa như một cái sàng, dịch đen theo lỗ chân tông thấm ra bên ngoài, mang theo mùi hôi thối nhàn nhạt, mặc dù nó phủ lên môi, hay chảy ra từ mũi, Ôn Bình cũng tuyệt không vì tanh tưởi mà khó chịu.

Hắn biết rõ những thứ này là gì, bất quá, điều hắn không ngờ là so với ăn Nguyệt Quang sủi cáo, ô uế trong cơ thể lúc này bị bài xuất ra nhiều hơn gấp mấy lần.

Cả người Ôn Bình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thậm chí có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua thật lâu.

Lúc Ôn Bình hoàn thành tẩy kinh phạt tủy, thân thể hắn bị chất dịch màu đen sền sệt bao phủ, cứ như hắc y nhân.

Một khắc sau, Ôn Bình mở mắt.

Ô uế đã xuất đến không thể xuất thêm được nữa, vô cấu chi thể chính thức thành hình.

Lúc này, Ôn Bình đứng dậy, nắm tay cũng chỉ nắm chặt như vậy, nhưng lại cảm giác lực lượng vô hạn, gấp mấy lần Luyện thể cảnh, thậm chí hơn thế nữa…

- Đi tắm được rồi.

Ôn Bình thu hồi mạch môn, đứng dậy, giơ tay đẩy cái bàn đang chặn cửa.

- Tiểu nhị, nấu nước.

- Tiền bối, rốt cục ngày cũng ra, nước ấm đã được chuẩn bị tốt. - Tiểu nhị đang đứng dưới lầu chào hỏi khách nhân, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, sau đó hồ hởi chạy vào hậu viện Bích Nguyệt lâu.

Cũng vào lúc này, cửa gian phòng cách vách đột nhiên mở ra.

Dương Nhạc Nhạc cùng Vân Liêu lần lượt bước ra, sau đó nói:

- Chúc mừng tông chủ trở thành Thông Huyền.

- Các ngươi biết rồi à?

- Tông chủ, khí tức mạnh như vậy, sao chúng ta lại không cảm thấy được. - Vân Liêu cười một tiếng.

Ôn Bình hiểu ý, gật đầu, sau đó quay vào phòng:

- Bảo người dọn dẹp phòng một chút, ta muốn đi tắm.

Dứt lời, hắn liền nhảy xuống hậu viện Bích Nguyệt lâu.

Ở hậu viện, tiểu nhị đã sớm chuẩn bị xong mấy thùng nước ấm, cùng với một cái bồn tắm lớn, đương nhiên, bên cạnh còn có hai thị nữa chờ hầu hạ.

Ôn Bình không nói hai lời, xách một thùng nước lên, dội xuống.

- Rào.

Một nửa người cuối cùng cũng thấy mặt trời.

Bình Luận (0)
Comment