Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 162 - 【Vip】 Trở Về

【VIP】 Trở Về 【VIP】 Trở Về

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Sau khi tắm gội sạch sẽ, Ôn Bình nằm trong bồn tắm, nhịn không được ngắm nghía cổ tay trái của mình, ngẩn người một hồi hắn mới đứng dậy, nhận lấy y phục do thị nữ đứng bên cạnh đưa tới.

Thay xong, Ôn Bình quay trở lại Bích Nguyệt lâu.

Vừa bước ra, tiểu nhị liền chạy qua nghênh đón:

- Tiền bối, ngài tẩy rửa xong rồi?

Ôn Bình gật đầu, đáp:

- Ân, thay ta tạ ơn lão bản của các ngươi, ngày sau nếu có duyên, ta nguyện ý cùng hắn kết giao bằng hữu.

- Ân, lời này nhất định sẽ chuyển đến ngài ấy. - Tiểu nhị gật gật đầu.

- Đúng rồi, ta ở trong đó mấy ngày?

- Đã sáu ngày rồi.

- Sáu ngày?

Ôn Bình cả kinh, hắn biết đột phá sẽ tốn rất nhiều thời gian, thế nhưng không nghĩ lại lâu như vậy.

Thông Huyền Cảnh bình thường chẳng phải chỉ cần một đêm là đủ sao?

Vì sao hắn lại phải hao phí thời gian lâu như vậy?

Vừa vặn đến kỳ hạn mười ngày, ngay cả thời gian đi dạo một vòng Hoàng Lê thành cũng mất toi.

- Được rồi, để lần sau đến vậy.

Dứt lời, Ôn Bình liền xoay người, trực tiếp lên lầu ba.

Thu hồi Bất Hủ Thanh Phong bào vào tàng giới, sau đó hắn dẫn theo Dương Nhạc Nhạc cùng Vân Liêu rời khỏi Hoàng Lê thành.

Ra ngoài liền lên phi chu.

Lúc quay trở lại Bất Hủ Tông đã là xế chiều.

Giữa trưa, La Thiên Diệp về đến Bích Nguyệt lâu.

Vừa vào cửa, tiểu nhị liền bước ra đón:

- La tiền bối, ba vị Bất Hủ Tông đã rời khỏi.

- Đi rồi? Đi khi nào?

- Sáng sớm ngày hôm nay, tiền bối vừa rời đi thì họ cũng đi.

- Sao lại đột ngột như vậy?

La Thiên Diệp ngẩn người, chẳng lẽ Ôn Bình không định cho đệ tử tham gia Thập tú thí luyện?

Danh sách thí luyện cũng đã hoàn thành, mười ngày sau sẽ bắt đầu, lúc này rời đi, chẳng phải lãng phí công sức mấy ngày nay sao?

La Thiên Diệp phất phất tay:

- Được rồi, ngươi đi xuống đi.

Đột nhiên, đại yêu bên cạnh hắn mở miệng:

- Tông chủ, Ôn tông chủ kia ngay cả Hỏa diễm thuật cũng có thể dạy cho Luyện thể cảnh, ở cái tuổi này đột phá Thông Huyền, khẳng định là nội tình môn phái sâu không lường được, hẳn là hắn cũng không quan tâm đến phần thưởng của Thập tú, kể cả những đệ tử kia… Ta dám quả quyết bọn họ cũng không để tâm.

- Ân, nói có lý. - La Thiên Diệp đồng ý gật đầu.

Lúc lên đến lầu ba, hắn nhịn không được liếc nhìn phòng chữ Thiên số 12, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng lần đầu gặp Ôn Bình.

Mà lúc này, tại Bất Hủ Tông.

Lúc phi chu hạ xuống Nhiễu sơn, Vu Mạch là người đầu tiên chạy đến, sau đó si ngốc nhìn phi chu từ từ chạm đất, miệng mãi vẫn không khép lại được.

- Oa, cái này chính là chiếc thuyền bay mà Hoài Diệp cô nương nói đến.

Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng thán phục, ngay cả khi Dương Nhạc Nhạc và Vân Liêu hét tên mình cũng chẳng để tâm, chỉ đờ đẫn bước đến gần phi chu, vuốt ve thân thuyền, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Bình, nói:

- Tiểu tử, có dịp cho ta ngồi cái phi chu này một lần nha!

Ôn Bình nhàn nhạt đáp:

- Ngươi chỉ là một bệnh nhân của ta, nào phải người Bất Hủ Tông.

- Không phải Bất Hủ Tông nhưng lão phu cũng đã giúp ngươi rất nhiều việc, ngươi quên rồi à?

- Được rồi, Vu tiền bối, đi câu cá của ngươi tiếp đi, ta còn có việc.

- Chớ có nhắc đến câu cá với ta, lão phu bỏ rồi.

Trong đầu Vu Mạch lập tức hiện ra hình ảnh Giao Long, ý niệm câu cá gì đó bỗng chốc chạy mất dép.

Hắn tình nguyện mỗi ngày chạy theo tiểu tử Triệu Dịch nói chuyện phiếm, giúp đỡ hắn ta quét rác, hoặc là đánh cờ với Vương lão đầu, liên tục bị mắng là không có kỳ phẩm chứ tuyệt đối không đi câu cá.

Nghe được mấy lời này, Ôn Bình bật cười, sau đó thì thầm với hệ thống:

- Thu hồi phi chu.

Dứt lời, mảnh đất xung quanh phi chu bắt đầu hạ xuống.

Sau khi phi chu đã hoàn toàn nằm gọn trong phòng kiến tạo, một tầng đất mới bắt đầu từ hai bên lỗ hổng trải rộng ra, che lấp hoàn toàn lối vào phòng kiến tạo.

Không để tâm đến Vu Mạch, Ôn Bình đi thẳng về Thính Vũ Các, mở ra địa đồ của Bất Hủ Tông, đồng thời nhận phần thưởng mở khóa kiến tạo khu vực.

Một khắc sau, khóa của khu kiến tạo được mở ra.

Ôn Bình ấn mở kiến tạo, quét một lượt các kiến trúc có trong danh sách, đồng thời hỏi hệ thống:

- Hệ thống, hiện tại ta có tổng cộng bao nhiêu kim tệ.

Hệ thống đáp:

- Trong mười ngày này, thông qua Thập tầng tháp kiếm được ba vạn, những kiến trúc khác được 1 vạn 5000 kim. Tổng cộng có 4 vạn 5000 kim.

- Chỉ có 4 vạn 5000 kim thôi à? Vậy ta kiến tạo cái này.

- Kí chủ xác định?

- Xác định.

Ôn Bình lựa chọn một tòa kiến trúc trị giá 2 vạn phí kiến tạo: Quan ảnh thất.

Dựa theo thuyết minh, Quan ảnh thất có thể quan sát hình ảnh.

Ôn Bình cảm thấy siêu cấp tông môn có lẽ cần đến vật này, có thể tăng thêm chút thú vị trong quá trình tu luyện dài đằng đẵng. Dù sao hiện tại hắn cũng chỉ có hai trưởng lão thụ khóa, hơn nữa bọn họ cũng một mực tu luyện, thời gian chỉ dẫn cho đệ tử ít đến đáng thương, việc quan sát quá trình tu luyện của người khác cũng là một loại phương thức tu luyện không sai.

Ví dụ như hai người tử chiến.

Thứ này trưởng lão tông môn có muốn giáo cũng giáo không được, chỉ có bản thân tự mình trải qua mới biết được khi đối mặt với sinh tử cần phải chú ý điều gì.

Nhưng mạng người chỉ có một, nếu như cứ phải như vậy mới có kinh nghiệm thì có khi kinh nghiệm chưa thấy đâu mà bản thân đã sớm đi bán muối.

Cũng bởi vì cân nhắc đến điểm này cho nên Ôn Bình mới lựa chọn Quan ảnh thất.

Đương nhiên còn vì một lý do, là do nó chỉ tốn có 2 vạn kim tệ để kiến tạo. Những kiến trúc khác trong danh sách đều mất đến năm, sáu vạn kim tệ.

- Hệ thống, cái Quan ảnh thất này có hình ảnh cao thủ chiến đấu hoặc là tu luyện không?

- Có đấy, bên trong thương điếm nội trí có bán băng ghi hình, còn về phần đổi mới ra thứ gì thì phải xem nhân phẩm của Kí chủ rồi.

Kiến tạo Quan ảnh thất trong...

Thời gian còn lại: Một canh giờ.

Sau khi ấn vào kiến tạo, Ôn Bình đi đến trù phòng, chuẩn bị làm ít đồ ăn, đồng thời, thuận tay chuẩn bị toàn bộ thức ăn cho đêm nay.

Xong xuôi, Ôn Bình gọi tất cả mọi người đến.

Vừa tiến vào trù phòng, Hoài Diệp liền mở miệng hoan nghênh Ôn Bình trở về, sau đó gấp gáp hỏi:

- Tông chủ, Dương Nhạc Nhạc nói hắn ở Hoàng Lê thành đã đánh bại rất nhiều thiên tài, chuyện này có phải thật hay không?

Hoài Diệp hỏi xong, đám người Triệu Tinh vừa vào cũng nghiêng tai lắng nghe.

Các nàng rất mốn biết cái tên Dương Nhạc Nhạc vừa về đã khoe khoang kia nói thật hay giả.

Ôn Bình liếc mắt nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Dương Nhạc Nhạc, bất đắc dĩ cười:

- Ừ, hắn đánh bại đệ nhất thiên tài của Man Bộ, còn có thiên tài Phi Long hội, ít nhất, ta thấy như vậy đã là nhiều.

Lúc này, Hoài Diệp lộ ra vẻ mặt mất mát:

- Hắn thật sự uy phong như vậy?

Ôn Bình cười ra tiếng:

- Ừm, trước mặt mười vạn người, còn có hơn mười vị Thông Huyền Cảnh, cùng với ba, bốn vị Thông Huyền trung cảnh, tóm lại xem như lấy hết danh tiếng.

- A...

Nghe thấy Dương Nhạc Nhạc đứng trước nhiều đại nhân vật như vậy, Hoài Diệp lập tức suy sụp.

Dương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh cười hì hì, vừa nhảy nhót vừa nói:

- Hắc hắc, đám thiên tài kia chỉ một quyền là xong, không có chút tính khiêu chiến.

Hoài Diệp liền quay đầu, thở phì phì nhìn Dương Nhạc Nhạc nói:

- Bớt đắc ý, lần sau ta đi theo tông chủ nhất định có thể phong quang hơn.

Dương Nhạc Nhạc cười hắc hắc, tiếp tục khoe khoang:

- Bằng vào ngươi? Vốn không muốn đả kích ngươi, trận khảo hạch Thập tú kia kém nhất cũng là 15 tuổi Luyện thể tứ trọng. Đám thiên kiêu ta thắng được toàn là Luyện thể lục trọng, bọn họ mỗi người có thể khiêu chiến được Luyện thể thất trọng đấy, có rất nhiều thiên kiêu 15 tuổi Luyện thể lục trọng bại dưới tay bọn họ, bất quá, cuối cùng vẫn đỡ không nổi một quyền của ta.

Nghe thấy Dương Nhạc Nhạc nói như vậy, mọi người đờ ra một hồi.

Tu luyện là vì cái gì?

Hiện tại bọn họ không truy cầu vô địch thiên hạ, cũng không truy cầu quyền lực cường đại, chỉ mong so với người khác cường.

Mà Dương Nhạc Nhạc đi theo tông chủ ra ngoài một chuyến lại có thể thắng nhiều thiên kiêu như vậy, danh tiếng vang xa, chuyện này... Khiến cả bọn có hơi mất mát, bất quá, cả đám nhanh chóng trăm miệng một lời:

- Tông chủ, lần sau ngài đi Hoàng Lê thành là lúc nào? Chúng ta cũng muốn đánh đám thiên tài kia trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy.

Bình Luận (0)
Comment