Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Lần sau? Có lẽ là rất nhanh, cũng có lẽ thật lâu.
Ôn Bình lắc đầu.
Một màn này khiến mọi người có chút mất mát.
Nếu như nói loại cảm giác hối hận vì không đi theo rất khó chịu, vậy thì... Khi nghe người đi theo có được danh tiếng lớn càng khó chịu hơn.
Triệu Tinh nghiêng đầu, sau đó ngoắc ngoắc tay với Dương Nhạc Nhạc:
- Nhạc Nhạc, hôm nay chúng ta luận bàn một trận, để ta gián tiếp có cảm giác hãnh diện một chút.
Nghe thấy câu này, Dương Nhạc Nhạc sững người, sau đó ngượng ngùng cười cười, nói:
- Không được, mấy ngày nay ta không tu luyện tốt, thua kém các ngươi một mảng lớn, hiện tại ta phải nắm chắc thời gian tiềm tu, không thể luận bàn.
- Không được? - Triệu Tinh nộ quát một tiếng.
Dương Nhạc Nhạc nhanh chân chạy, vừa chạy vừa hô:
- Hảo nam bất cân nữ đấu, đuổi theo ta, đuổi kịp ta sẽ...
- Muốn chạy?
Triệu Tinh nhấc chân đuổi theo.
Thấy một màn như vậy, mọi người quay đầu nhìn nhau, sau đó bất cười ha hả.
- Ta cá một kim tệ là Nhạc Nhạc sẽ bị bắt, sau đó đánh cho mặt mũi bầm dập.
- Ta cá mười kim tệ Nhạc Nhạc ngày mai vẫn vậy.
Đối thoại của Hoài Diệp cùng Dương Hề đưa tới một trận tiếng cười, đồng thời mọi người cũng nhao nhao cảm thấy bi ai thay Dương Nhạc Nhạc.
Bên ngoài vang danh.
Thế nhưng trong tông lại có một người chuyên khắc chế hắn.
Cười cũng đã cười, cơm nước cũng xong xuôi, lúc này, Ôn Bình mở miệng nói:
- Tần Mịch, ngươi có nghĩ muốn ăn Nguyệt quang sủi cảo?
Tần Mịch sững sờ, sau đó vội gật đầu:
- Dĩ nhiên muốn, nằm mộng cũng muốn.
Ôn Bình nói:
- Được, vậy ngươi đi mua nguyên liệu làm Nguyệt Quang sủi cảo về đây, ngày mai chúng ta ăn sủi cảo. Ngươi mua bao nhiêu nguyên liệu, ta sẽ làm bấy nhiêu.
- Tông chủ vạn tuế!
Tần Mịch thoáng cái nhảy khỏi ghế, bộ dạng mừng rỡ như điên.
Nói thật, hắn đã sớm chờ mong ngày hôm nay. Vừa nghĩ đến bản thân có thể có được vô cấu chi thể, cả người bỗng nhiên run lên. Không phải chỉ là mua nguyên liệu thôi sao? Hắn đã sớm hỏi qua Vân trưởng lão, số nguyên liệu kia cùng lắm cũng chỉ mất mấy vạn kim.
Mấy vạn kim trong mắt hắn chả khác nào cọng lông trâu.
Diệu Âm lên tiếng hỏi:
- Thiếu chủ, ăn sủi cảo thôi, ngài có cần cao hứng như vậy không?
- Ngươi không hiểu.
Khóe miệng Tần Mịch nhếch lên, tròng mắt hơi híp lại, lộ ra nụ cười thần bí.
Không riêng gì Diệu Âm, ngay cả Tần Sơn cũng cảm thấy khó hiểu.
Bất quá hắn không đi sâu tìm hiểu món sủi cảo kia có cái gì thần kỳ, chỉ hỏi:
- Tông chủ chủ, sủi cảo này của ngươi có hạn chế không? Có tốn tiền không vậy?
Ôn Bình đáp:
- Không hạn chế, cũng không trả tiền.
- Tốt vậy à? - Tần Sơn nhếch miệng cười.
Trong ấn tượng của hắn, ở Bất Hủ Tông không có cái gì là không tốn tiền, cũng không có cái gì không hạn chế. Ngay cả nước trong giếng cũng chỉ được uống hai gáo, bây giờ được ăn sủi cảo miễn phí, chậc, Tần Sơn hắn quả thật chờ mong.
Đương nhiên, hắn sẽ không cho rằng thứ Ôn Bình lấy ra là rác rưởi, ở Bất Hủ Tông, ngay cả nước giếng cũng có thể giúp người ta khôi phục thần khí, thì sủi cảo hiển nhiên sẽ không phải thứ tầm thường.
Thông qua biểu hiện của thiếu chủ nhà mình, hắn có thể đoán ra được chút ít.
Sau bữa cơm tối, Ôn Bình một mình đi đến Nhiễu sơn, bởi vì Quan ảnh thất vừa nãy đã được kiến tạo thành công.
Nó tọa lạc bên cạnh phòng kiến tạo phi chu, chiếm diện tích gần 100 mét vuông. Sau khi bước vào, đập vào mắt Ôn Bình chính là mười cái ghế dựa cỡ lớn được bày song song phía bên phải gian phòng, trước hàng ghế đầu tiên là một cái màn bạc rất lớn. Vừa nhìn thấy cảnh này, Ôn Bình ngây ngẩn cả người.
Cái này sao lại giống rạp chiếu phim phiên bản thu nhỏ vậy chứ?
Ngoài ra, một nửa gian phòng còn lại có ba cái khung sắt rất lớn, Ôn Bình có chút không thể lý giải đây là thứ gì?
- Hệ thống, có thể giải thích một chút không?
Hệ thống đáp:
- Bên phải là khu quan ảnh, thông qua mắt kính đặc chế, nhìn vào màn bạc có thể tiến vào trạng thái mô phỏng hiện thực, khiến cho người xem cảm giác như đang đứng trong bối cảnh, làm tăng độ chân thật cùng với cảm giác thân lâm kỳ cảnh. Nếu như đang phát đoạn sinh tử đấu thì người xem có thể hưởng thụ cảm giác quan sát cận cảnh, tăng thêm thể nghiệm.
- Mạnh vậy à? - Ôn Bình nhịn không được cảm thán một tiếng. - Vậy cái này thu phí thế nào?
- Dựa theo phim do Kí chủ phát, bất quá thông thường là 10 kim tệ một giờ.
- Mười kim tệ một giờ, vậy trong này có 10 chỗ, một giờ thu được 100 kim tệ, không tệ. - Ôn Bình lập tức dời ánh mắt về phía khung sắt bên kia, hỏi. - Mấy thứ đó là gì?
Hệ thống đáp:
- Đây là khối khu vực giúp người dùng thân lâm kỳ cảnh. Người dùng sẽ được cố định trên khung sắt, sau đó trở thành một nhân vật trong đoạn phim. Dưới sự giúp đỡ của khung sắt, có thể thực hiện các động tác ví dụ như nhảy lên, lộn mèo, hạ xuống,... Nếu như chạy trốn thì có hệ thống băng chuyền dưới chân hỗ trợ mô phỏng. Tóm lại, nó giúp cho người sử dụng không chỉ riêng thân lâm kỳ cảnh, mà còn có thể trở thành nhân vật trong đó, đối mặt với những mạo hiểm trong đoạn phim.
Ôn Bình nói:
- Nếu nói vậy, giả sử đang phát cuộc chiến giữa hai cường giả, thì người dùng có thể trở thành một trong số đó.
- Lý giải chính xác.
- Thứ này lợi hại như vậy thì thu phí thế nào.
- Vẫn như trước, căn cứ đoạn phim mà định ra, bất quá tối thiểu là 50 kim một giờ.
Ôn Bình cảm thấy cái gì này cũng không tệ cho lắm.
Có thể chấp nhận.
- Nghe ngươi nói như vậy, ta có loại cảm giác muốn lập tức mở xem thương điếm nội trí đổi mới ra cái gì.
Lúc này, Ôn Bình ấn mở thương điếm nội trí của Quan ảnh thất.
Lia mắt liền thấy: Tru tiên.
- Tru tiên là cái quỷ gì?
- Kí chủ, thương điếm nội trí là đổi mới ngẫu nhiên, cho nên nếu có đưa ra đồ vật Kí chủ không cách nào tiếp nhận cũng thỉnh đừng kinh ngạc.
- Không phải, ta biết Tru tiên, nhưng vấn đề là sao lại đổi mới ra thứ này?
Tru tiên là bộ tiểu thuyết phi thường nổi tiếng ở thể giới của hắn.
Được xưng là Tứ đại thần thư của văn học mạng.
Mở ra một thời đại, cũng là mở một tân thể giới mới cho thể loại tiên hiệp.
Thế nhưng đối với người ở thế giới này thì có tác dụng gì cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ có thể tu luyện Tru tiên trận được hay sao?
Đối với vấn đề của Ôn Bình, hệ thống không trả lời chính diện mà chỉ nỏi:
- Nếu như Kí chủ không cần thì có thể không mua, đợi đến lần thăng caaos sau của Quan ảnh thất sẽ có tỷ lệ đổi mới ra thứ gì khác.
- Mua, sao lại không mua?
Một vạn kim!
Mua!
Hệ thống tiếp tục nói:
- Vật này chịu ảnh hưởng của một bộ phim, tên là Vân thanh chí. Trải qua hệ thống cải tạo, tất cả các tình tiết trong đó đều được chân thật hóa, đều là quay lại từ thế giới chân thật, đảm bảo không xuất hiện hiệu ứng năm văn tiền, đồng thời, gia tăng khả năng ảnh hưởng trực tiếp vào tâm linh của cốt truyện. Cho nên ở bên phải Quan ảnh thất thu phí 10 kim tệ, bên trái thu phí 50 kim tệ một tập.
- Ngươi còn biết hiệu ứng năm văn tiền?
- Tất cả những thứ tồn tại trong các không gian khác nhau đều được người sáng tạo của ta đưa vào trong quang não.
- Được rồi, bội phục. Bất quất muốn hỏi một chút, thứ này có trợ giúp gì đối với tu luyện.
- Không có.
- Vậy thì đổi mới để làm gì?
- Đổi mới ngẫu nhiên, Kí chủ có thể xem như đó là liều thuốc hay cho những khi tu luyện buồn tẻ.
- Được rồi, mua cũng đã mua, trước cho ta xem một giờ đi.
- Kí chủ, thỉnh lựa chọn khu vực.
- Bên trái, nếu đã xem phim, ta tất nhiên phải được trải nghiệm cảm giác cao cấp nhất. - Sau xì gà, đồ vật ở thế giới trước kia của hắn lại lần nữa xuất hiện.
Dứt lời, Ôn Bình cất bước đi đến khung sắt, thản nhiên để cho mấy thứ lằng nhằng duỗi đến trói mình lại, sau đó đội mũ an toàn, tiến nhập thế giới Tru tiên.