Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 164 - 【Vip】 Vu Mạch Xem Tru Tiên

【VIP】 Vu Mạch Xem Tru Tiên 【VIP】 Vu Mạch Xem Tru Tiên

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Sau khi đích thân thể nghiệm kỳ cảnh của thế giới Tru tiên, Ôn Bình cũng ko có quá nhiều cảm giác, khái niệm với thứ này cũng chỉ dừng ở hưu nhàn. Kết thúc xong hắn lập tức đi đến Chiến Cảnh, bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau, giữa trưa Tần Mịch mang bao lớn bao nhỏ trở về Vân Lam sơn, dĩ nhiên trong bao chính là nguyên liệu dùng để nấu Nguyệt Quang sủi cảo.

Nghe ý tứ của Diệu Âm, Tần Mịch hẳn là đã mua đến mức toàn bộ Thương Ngô Thành không còn gì để mua nữa.

Ôn Bình nhìn nguyên liệu chồng chất thành một cái núi nhỏ, bất đắc dĩ cười cười.

Tên này thật đúng là muốn ăn sủi cảo đến điên rồi.

Sau khi thu thập tốt nguyên liệu nấu ăn, Ôn Bình liền đem Xì gà sinh mệnh đến cho Vu Mạch, kết quả tất cả mọi người đều chạy đến.

Bởi vì bọn họ thấy trên bảng thông báo xuất hiện thứ mới.

Dương Nhạc Nhạc vẫn là người tích cực nhất, vừa chạy vào khu Ký Túc Xá, hắn liền vây quanh Ôn Bình, hỏi:

- Tông chủ, lại mở ra thứ gì mới à? Quan ảnh thất kia là gì?

Dương Nhạc Nhạc vừa dứt lời, sáu cặp mắt như sói đói xung quanh lập tức nhìn chằm chằm Ôn Bình.

Bọn họ biết phàm là có thứ mới mở ra, hẳn sẽ có thể đạt được lực lượng mạnh mẽ hơn.

Thập tầng tháp chính là ví dụ tốt nhất.

Ôn Bình nhàn nhạt đáp:

- Ngươi hỏi liên tục hai vấn đề như thế thì ta nên trả lời cái nào trước? Vậy thôi trước hết giải đáp Quan ảnh thất là gì, đáp án dĩ nhiên là: Không là gì cả, chỉ là một chỗ xem kịch.

- Đài xem kịch?

Trong Thương Ngô Thành thường xuyên có con hát dựng trúc đài buổi tối, sau đó một đám người đứng trên đó hát hí khúc, diễn một chuyện xưa.

Người bình thường diễn kịch hiển nhiên là truyền thuyết dân gian, mỗi một vở đều có liên quan đến tu sĩ Luyện thể, càng không thoát khỏi liên quan đến Thông Huyền Cảnh. Tóm lại, đều là khuôn sáo cũ rích, hơn nữa cốt truyện còn rất dễ đoán.

Ôn Bình nghiêm trang nói:

- Không khác cho lắm, tóm lại, nếu như ngươi cảm thấy tu luyện mệt mỏi, buồn tẻ, vậy thì có thể đến Quan ảnh thất xem kịch, thư giản đầu óc một chút.

Tuy Ôn Bình nói rất chân thành thế nhưng lời của hắn chẳng khác nào cây kim rơi vào biển lớn, không cách nào tạo thành cơn sóng.

Nghe xong, mọi người lập tức tiếc hận thở dài.

Tu luyện đến buồn tẻ?

Sao có thể, bọn họ còn cảm thấy thời gian mỗi ngày căn bản không đủ dùng đây này.

Tu luyện đến mệt mỏi?

Vậy thì càng thêm khó. Mệt mỏi liền uống nước giếng, hoặc là về Ký Túc Xá tu hành Giao Long Nộ, căn bản là không có thời gian đi xem cái gì hí kịch.

Tần Mịch là người đầu tiên rời đi:

- Tông chủ, ta còn phải tu hành, đi trước.

- Tông chủ, chúng ta cũng đi trước.

Kế đó là đám người Dương Nhạc Nhạc lần lượt rời khỏi.

Ngược lại, nghe Ôn Bình nói xong, mắt Vu Mạch lại lóe lên tia sáng, liền lôi kéo góc áo Ôn Bình, hỏi:

- Tiểu tử, ta có thể xem hay không?

- Có thể, vừa vặn ngươi có một lần thể nghiệm.

- Được, ta liền đi. Có thể xem một lần cũng tốt. Bất quá có giới hạn thời gian không? - Hắn nghĩ nghĩ, nếu như không giới hạn thời gian hắn cũng xem, dù sao ngoại trừ đánh cờ với Vương Bá thì hắn hiện tại không có chuyện gì khác để làm.

- Thời gian tùy ngươi.

Nói xong, Ôn Bình liền đi đến Nhiễu sơn, Vu Mạch lập tức theo sau.

Lúc đến Quan ảnh thất, Vu Mạch nhìn trái nhìn phải một hồi, liếc thấy mấy thứ trong phòng, hắn lộ vẻ nghi ngờ, nhíu mày hỏi:

- Người hát hí khúc đâu?

- Không có người hát hí khúc, Quan ảnh thất này có hai khu vực, khu xem kịch cùng với khu thân lâm kỳ cảnh. Cái trước 20 kim tệ một canh giờ, cái sau 100 kim tệ một canh giờ.

- Mắc vậy à? - Sợ hãi thán phục một phen, thấy Ôn Bình quay người chuẩn bị đi, Vu Mạch chỉ có thể cười hì hì giữ chặt tên tiểu tử trước mặt. - Dường như Bất Hủ Tông cũng không có liên quan gì đến “rẻ” đâu nhỉ. Hai thứ này có gì khác nhau, nói thử đi, rồi ta quyết định trải nghiệm cái nào.

- Không rãnh giải thích, ngươi trực tiếp chọn đi, ta còn phải đi xử lý nhiều việc.

- Tiểu tử, ta bỏ tiền ra thì ít nhiều gì ngươi cũng phải nói một chút chứ. - Vừa nói vừa giơ tay kéo Ôn Bình lại sắp bỏ đi, sau đó, hắn giơ ngón tay chỉ về khu xem kịch phía bên phải. - Trước cho ta vào cái này nha, thử loại 20 kim tệ một canh giờ ấy.

- Ngồi xuống, đeo thứ này vô.

Nói xong, Ôn Bình liền lấy một cái kính mắt trên kệ, làm động tác đeo lên, thấy Vu Mạch đã hiểu, hắn liền thẩy cái kính cho hắn ta, sau đó rời đi.

Vu Mạch ôm hiếu kỳ mãnh liệt ngồi xuống ghế, thấy cái ghế vậy mà nhuyễn y hệt ghế trong Ký Túc Xá, không khỏi cảm thấy vui vẻ, dứt khoát ngả người ra sau, đồng thời đeo mắt kính lên.

Đột nhiên, sáu chữ Thanh vân chí - Tập 1 xuất hiện.

Sau khi nó biến mất, trước mắt bỗng chốc xuất hiện một mảnh thương khung, mây đen phiêu đãng vô biên vô hạn, che lắp toàn bộ ánh sáng trên vòm trời, khiến cho thế giới rơi vào một mảnh tối tăm.

Nói là xem kịch mà lại không có người hát hí khúc, hắn nghĩ đến vô số khả năng, chỉ không nghĩ đến ngồi ở đây cũng có thể thấy được cảnh tượng như vậy.

- Đây là thứ gì?

Trong lúc Vu Mạch còn đang kinh ngạc, một âm thanh già cỗi mà hùng hậu vang lên bên tai.

Thần Châu hạo thổ.

Quảng hãn vô biên.

Thiên tái dĩ lai.

Chính ma lưỡng đạo tranh đấu bất hưu.

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi xuất hiện một người đang đứng, phảng phất như hòa mình vào thiên địa.

Dường như là lão giả... vừa nói kia.

Một thân bạch sam, không xuất kỳ, cùng với y phục của thường nhân không có gì khác biệt, thế nhưng khí thế toát ra lại khiến người ta có cảm giác không nói nên lời.

Khiến cho Vu Mạch cảm thấy kinh ngạc nhất chính là phía sau lão lơ lửng vài chục thanh kiếm.

Kế đó, thanh âm hùng hậu lại lần nữa vang lên.

Hơn trăm năm trước.

Ma giáo gươm ngựa sẵn sàng.

Xâm lấn Trung nguyên đại địa.

Cùng với âm thanh này, trước người lão giả xuất hiện một mảnh man di chi địa, trên mặt đất không có lấy một ngọn cỏ, còn có khắc khí nồng đậm bao phủ, thấy thế nào cũng giống một mảnh tử địa.

Tử địa, danh như ý nghĩa, chính là khối thổ địa có vô số người táng thân, căn bản không tìm thấy người sống.

Trên phiến tử địa kia, hắc bạch lưỡng phái có hơn ngàn người quấn lấy nhau cùng một chỗ, trận đánh này quả thật rất bi tráng. Ngay khi phía bạch y liên tiếp bại lui, lão giả đứng trên đỉnh núi khẽ động ngón tay một cái, mạch môn cũng không hề mở ra, kiếm lơ lửng sau lưng đã bay ra ngoài.

Một thanh, hai thanh,...

Kiếm tựa vũ rơi vào mảnh tử địa trước mạch, khiến Vu Mạch càng thêm kinh ngạc chính là những thanh kiếm kia tựa như có mắt, mỗi một chuôi đều xuyên thủng lồng ngực một hắc y nhân.

Không hề thương hại bất kỳ một gã bạch y nào.

Trong khoảnh khắc, hắc y nhân ngã xuống có hơn trăm người, số người chết cùng bị thương nhiều vô số kể.

- Đây là thứ mạch thuật gì?

Hắn biết khu động kiếm khí đả thương người chính là pháp môn kiếm pháp cao nhất của Thông Huyền trung cảnh.

Thế nhưng trong vở kịch này, kiếm lại có thể bay.

Hơn nữa là bay ra vài trăm mét, thậm chí vài ngàn mét, giết chết trên trăm người.

Vu Mạch nhịn không được cảm thán một câu:

- Thanh vân chí này rốt cục là đang diễn cái gì?

...

Bên kia, sau khi rời khỏi Nhiễu sơn, Ôn Bình liền đến trù phòng chuẩn bị làm Nguyệt quang sủi cảo.

Trù phòng thoáng chốc vang lên âm thanh dao thớt không dứt.

Sau khi tiến vào Thông Huyền Cảnh, lực lượng cùng tốc độ gia tăng gấp bội, cho nên Ôn Bình đã nhanh chóng xử lý hoàn tất toàn bộ số nguyên liệu có được, gói thành từng gói sủi cảo, bỏ vào nồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi quan, đến khi chạng vạng tối.

Hoài Diệp từ trong Chiến Cảnh chạy ra, vẻ mặt mệt mỏi, vừa vặn đụng phải Tần Sơn đang định vào Chiến Cảnh xem thử:

- Tần trưởng lão, ngài tới.

Tần Sơn hỏi:

- Không tiếp tục dùng Chiến Cảnh nữa hả?

- Không, Tần trưởng lão, ngài từ từ tu luyện, ta đi ăn cơm tối trước.

- Tiểu cô nương, tu luyện phải nắm chặt thời gian, sao có thể mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện ăn uống. Chờ ngươi đến tuổi ra, liền biết rõ thời gian trân quý cỡ nào.

- Hắc hắc, Tần trưởng lão, thời gian quả thật rất trân quý, ngài cứ từ từ mà tu luyện nhé.

Nói xong, Hoài Diệp liền rời đi.

Nhìn thấy bộ dạng lao đi như tên bắn của Hoài Diệp, Tần Sơn vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ:

- Xém chút quên, tối nay ăn sủi cảo.

Dứt lời, hắn lập tức đuổi theo.

Bất quá, lúc đạp trong hoàng hôn hướng lên Vân Lam sơn, đám Tần Sơn vừa vặn đụng phải Vu Mạch đang bước từng bước chậm rì rì, vừa đi vừa thì thầm:

- Ta phiêu bạt tại phiến thiên địa này vài thập niên, hóa ra vẫn chỉ là loanh quanh dưới đáy. Nguyên lại thế gian này còn có cái gọi là Thanh Vân sơn, mà ở đó, mỗi người không đả thông mạch môn cũng có thể sử ra thuật pháp.

Bình Luận (0)
Comment