Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Vu huynh, ngươi sao vậy?
- Vu thúc, ngươi đang nói gì đấy?
Hai người trăm miệng một lời hỏi.
Thứ nhất là vì nhìn thấy Vu Mạch một bộ không yên lòng, thứ hai là vì nghe thấy hắn ta nhắc đến cái gì mà không đả thông mạch môn rồi thi thuật các thứ... Chuyện này khiến cho hai người bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc.
Bất quá, nghe thấy tiếng bọn họ, cả người Vu Mạch bỗng nhiên run lên, tựa hồ như nghe sấm bên tai. Sửng sốt một hồi hắn mới kịp phản ứng:
- Là hai người các ngươi à?
Hoài Diệp nhếch miệng cười cười, nói:
- Hắc, một câu của ta vậy mà hù được Thông Huyền Cảnh, không ngờ là ta lại mạnh đến như vậy.
- Tiểu cô nương, bớt trêu ghẹo ta.
Vu Mạch há có thể nghe không ra ý trong lời nói của Hoài Diệp?
Lúc này, Tần Sơn liền hỏi:
- Vu huynh, ngươi vừa nói cái gì mà Thanh Vân sơn, đó là thứ gì?
- Tên một ngọn núi của Thần Châu chi địa.
- Thần Châu? Lần đầu nghe thấy. Hẳn là nơi Vu huynh từng đến, hôm nay đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó khó tưởng tượng được.
Vu Mạch là một gã độc hành hiệp, toàn bộ Đông Hồ đều biết chuyện này. Những nơi hắn đi qua, chuyện hắn chứng kiến, sợ là có rất nhiều người mười kiếp cũng không nhìn tới được. Thậm chí, có một số ít nếu nói ra sẽ không ai tin tưởng.
Chuyện này... Tần Sơn hắn cảm thấy rất hiếu kỳ với Thần Châu trong miệng Vu Mạch. Thần Châu nằm bên ngoài Đông Hồ kia rốt cuộc có gì kỳ lạ, vậy mà có thể khiến cho một Thông Huyền Cảnh thất thần khi đang đi trên đường, khôi hài nhất chính là vì hai câu chào mà hắn ta bị dọa sợ.
Không có cảm giác của Thông Huyền Cảnh không nói, ngay cả cảnh giác cơ bản nhất của mất đi. Cái này nếu như địch nhân tới, đối phương dù là Luyện thể thập tam trọng cũng có thể giết được hắn.
Đến lúc đó Vu Mạch hắn sẽ trở thành Thông Huyền Cảnh đầu tiên trong lịch sử bị Luyện thể thập tam trọng giết.
Vu Mạch nghĩ nghĩ, không biết đang do dự cái gì, chợt nói:
- Là nhìn thấy trong Quan ảnh thất, ta ngồi ở đó, nó liền đưa ta vào một thế gới khác. Chỗ đó được xưng là Thần Châu, tại Thần Châu có một Thanh Vân sơn, trên núi tồn tại Thanh Vân môn, là chính đạo đại phái. Đệ tử tu hành tại đó không hề đả thông mạch môn nhưng vẫn có thể thi triển thuật pháp, hơn nữa còn khu động kiếm. Hoàn toàn đánh đổ khái niệm dùng kiếm khí giết người của chúng ta, bọn họ là trực tiếp khu động trường kiếm bay ra ngoài trăm trượng giết chết địch nhân.
- Có thuật pháp cùng mảnh đất thần kỳ như vậy? - Tần Sơn thầm cảm thấy kinh ngạc, sinh ra nồng đậm hứng thú với cái Thanh Vân môn kia, sau đó hắn liền hỏi. - Chẳng lẽ là một thế giới khác nằm trong thế giới này?
- Không biết, cái này còn phải hỏi tiểu tử Ôn Bình, ở thế giới kia ta bị hạn chế thành một cái quần chúng, không thể làm gì khác cho nên biết đến cũng ít.
- Vu huynh nói vậy thật khiến ta kinh hãi.
Quan ảnh thất!
Tần Sơn yên lặng nhớ kỹ ba chữ này.
Hoài Diệp đứng bên cạnh nghe thế đột nhiên “a” một tiếng, sau đó nói:
- Quan ảnh thất hôm nay mới mở, tông chủ nói không thể phụ trợ tu hành cho nên mọi người liền không đi.
Tần Sơn thầm hạ quyết tâm:
- Không thế phụ trợ tu hành ta đây cũng nhất định phải đi.
Sau khi từ biệt Vu Mạch, hai người đi đến trù phòng, cùng mọi người tụ tập một chỗ đợi sủi cảo.
Không nghe ai đề cập đến chuyện Quan ảnh thất, Tần Sơn vốn định nói đến nó, chợt nghe thấy Vân Liêu nói mình sắp đả thông mạch môn, hắn liền nói sang chủ đề này,
...
Thương Ngô Thành.
Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Dương gia, chợt, một nam nhân trung niên mập mạp từ trên xe bước xuống, canh tay hắn so với đùi người khác còn muốn thô to hơn, cả người xem chừng nặng khoảng ba trăm cân.
Bất quá, mập thì mập, nhưng hai con ngươi của hắn lại tản ra khí tức lăng lệ ác liệt, tựa như sói hoang, hoàn toàn không có loại nhập nhèm buồn ngủ của đa số những người béo.
Lúc hắn bước xuống xe, Hoài Không liền chạy ra đón.
- Thân huynh, chờ ngươi đã lâu.
Hoài Không ôm quyền, nam nhân mập liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng loắng, đáp:
- Ngươi, cái tên này gần đây có vẻ gầy hơn thì phải? Chẳng lẽ không còn gì để ăn nữa?
- Gần đây quả thực không còn gì để ăn nữa.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng có cuối cùng ăn luôn cả mình, bổn vương nếu không có người bằng hữu như người, ngàn năm này ta phải làm thế nào để qua?
- Thân huynh nói đùa.
Hoài Không cười lắc đầu, ánh mắt lơ đãng thấy Hoàn Thành đứng đằng xa. Hắn gật đầu một cái, sau đó nhìn Hoàn Thành quay người rời khỏi.
Đúng lúc này, nam nhân mập bỗng nhiên lấy một khối đá màu trắng hình tròn ra, lớn cỡ bằng quá trứng gà, trực tiếp đưa lên miệng cắn.
Kế đó, âm thanh kim loại vỡ vụ truyền ra khiến da đầu run lên, rất khó tưởng tượng, hàm răng của gã này có thể căn được khối đá cứng như thép kia.
Gã cười cười liếm ngón tay, nói:
- Ngươi là không có gì để ăn, còn ta chỉ có thể dựa vào bạch tinh sống qua ngài. Được rồi, đi thôi, hai ta cũng nên lên đường rồi.
- Đợi ta gặp Hoài Diệp lần cuối rồi đi cũng không muộn.
- Nữ nhi của ngươi làm sao?
- Tìm được nơi có thể ức chế yêu tính của nàng, thuận tiện ở lại đó tu hành.
- Vậy thì chúc mừng ngươi, đi khắp Đông Hồ cuối cùng cũng tìm được. Đi, đi gặp nữ nhi bảo bối của ngươi, sau đó hai ta rời khỏi Đông Hồ.
Hoài Không gật đầu, sau đó quay sang Dương Tông Hiền sau lưng, nói:
- Dương huynh, ngày sau gặp lại.
- Hoài huynh bảo trọng, ta sẽ thay ngươi chiếu cố Hoài Diệp. - Dương Tông Hiền cũng trả lễ, sau đó quay sang hạ nhân phất phất tay, hạ nhân vội vàng dâng lễ hạp lên. - Hoài huynh, đây là bánh ngọt do phu nhân nhà ta làm, tuy không sánh bằng đồ ngươi làm, nhưng là một mảnh thành tâm, ngươi mang theo ăn trên đường đi.
- Ân.
Hoài Không gật đầu, tiếp nhận lễ hạp.
Kế đó cất bước lên xe ngựa, cùng nam nhân mập mạp thẳng tiến Vân Lam sơn.
Đi đến Vân Lam sơn.
Gã mập bước xuống xe, sau đó chỉ tay lên kiếm bia:
- Nữ nhi của ngươi thật sự ở đây?
- Đương nhiên.
- Không tệ, ngược lại là nơi tốt đẹp, Bất Hủ Tông này tuy không phải danh môn đại phái, nhưng tông chủ Ôn Ngôn lại là một người có can đảm, cũng có kiến thức, thật sự là bậc chính nhân quân tử.
- Ôn Ngôn đã biến mất.
- Biến mất? Được rồi, ngươi cũng biết, ta ngày thường không thể ly khai ngàn dặm.
Nhếch miệng cười một cái, hắn lại lần nữa xuất ra bạch tinh, trực tiếp ném lên không, há miệng bắt lấy tựa như đang nhai hoàng đậu.
Khoan hãy nói bạch tinh có giá trị như thế nào, có trợ giúp gì đối với tu hành của Thông Huyền Cảnh, chỉ riêng việc ngay cả Thông Huyền Cảnh cũng không cách nào đạp nát bạch tinh đã đủ thấy mức độ cứng rắn khủng bố của nó. Thế mà đến trong miệng người này lại chẳng khác nào mấy hạt đậu cỏn con, quả thực khiến người kinh hải.
Bất quá, thân phận chân thật của hắn càng khiến người ta kinh hãi hơn.
Hắn đến từ bên ngoài Vô thành, là nghìn vạn dặm bình nguyên Yêu vương, Ngân Nguyệt Lang vương, xưng Thân Lập Nhân.
Tính tình tương tự Thao Thiết, đều thích ăn, bất quá so với Thao Thiết bắt bẻ hơn, đồ dính khói lửa sẽ không ăn, chỉ ăn bạch tinh từ dưới đất đào lên.
Nghe được âm thanh này, Hoài Không cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu:
- Ngươi không thể ăn ít một chút sao?
- Thói quen.
Vừa nhếch miệng cười, tay vừa duỗi vào trong áo, dĩ nhiên là đang lấy bạch tinh.
Sau khi lưỡng yêu lên núi, Ôn Bình hiển nhiên đã biết, bất quá hắn còn phải trông chừng Nguyệt Quang sủi cảo, nên chỉ có thể để Hoài Diệp ra đón.
Vừa bước ra, nhìn thấy Thân Lập Nhân, vẻ mặt Hoài Diệp trở nên khó coi, bĩu môi nói:
- Thân thúc, đêm hôm khuya khoắt ngươi lên Bất Hủ Tông làm gì?
Thân Lập Nhân cười cay đắng, nói:
- Hắc, tiểu cô nương này, một năm không gặp, không nhớ ta không nói, vậy mà còn ghét bỏ.
Hoài Diệp cười gượng, bất quá nghĩ đến Nguyệt Quang sủi cảo sắp chín, chậm một chút thì coi như mất ăn, nàng vội nói:
- Aiz, Thân thúc, nếu không ngài ngồi đây đi, ta đi ăn... À không, ta đi châm trà cho ngài.
Dứt lời, Hoài Diệp nhanh chân rời khỏi.