Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Thân Lập Nhân nhìn bóng lưng Hoài Diệp, không nói nên lời, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hoài Không, thấp giọng hỏi:
- Nữ nhi của ngươi nói láo không thể thật chút một chút sao?
Hoài Không nghe như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Tiểu nữ này trời sinh không biết nói dối, nàng hẳn là có chuyện gấp đi.
- Đi, cùng đi qua nhìn một chút, đợi được chén trà của nàng chắc cũng nửa đêm!
Dứt lời, Thân Lập Nhân trực tiếp theo con đường mà Hoài Diệp vừa đi mà cất bước.
Hoài Không theo sát phía sau, hắn cũng muốn đi tạm biệt Ôn Bình cùng Vu Mạch, dù sao lần này rời đi Đông Hồ, không biết khi nào mới có thể trở về. Bất quá vừa đi được một đoạn, Thân Lập Nhân bỗng nhiên dừng bước.
Phía trước hai người, bao nhiêu là lá cây phát quang như đom đóm vậy, giống như ánh trăng tản mát ra xung quanh.
Theo đó, bỗng nhiên lại tăng tốc độ, chớp mắt đã đứng trước hàng cây Nguyệt Quang Thụ.
- Đây là Nguyệt Quang Thụ! Chỗ này làm sao có nhiều Nguyệt Quang Thụ như vậy?
- Nguyệt Quang Thụ là cái gì?
- Ngươi không biết sao? Trong "Đông Hồ lục" do người thần bí viết, có nhắc tới một loài cây, gọi là Nguyệt Quang Thụ. Bọn chúng chỉ xuất hiện ở trong một cái đảo trung tâm của Đông Hồ, chưa ai đi qua cái đảo kia, thế nhưng nghe đồn trên cái đảo kia, mỗi một gốc Nguyệt Quang Thụ đều có một vị Đại Yêu thủ hộ lấy, rất là thần kỳ.
Thân Lập Nhân âm thầm kinh hãi.
Vật trong truyền thuyết, hắn cũng chỉ mới nhìn thấy trong "Đông Hồ lục"mà thôi, không nghĩ tới ở đây lại xuất hiện hàng Nguyệt Quang Thụ như hàng cây cảnh vậy.
Nghe Thân Lập Nhân nói, Hoài Không chỉ là thấp giọng đáp:
- Hóa ra đây là Nguyệt Quang Thụ!
Nhìn biểu lộ Hoài Không không có chút gì chấn động, Thân Lập Nhân quay đầu nói:
- Được rồi, nói với ngươi cũng như không. Ngươi cả ngày chỉ biết có ăn.
Nghe nói lá cây của Nguyệt Quang Thụ này giúp Yêu tộc chúng ta gột rửa huyết mạch, ngươi ta huyết mạch pha tạp, sau khi phục dụng lá cây Nguyệt Quang Thụ có thể gột rửa huyết mạch dần trở nên thanh thuần. Bất quá cũng không biết là thật không, dù sao cũng chưa có ai có thể mang đi một mảnh lá cây Nguyệt Quang Thụ.
- Được rồi, đừng quên chính sự của chúng ta!
- Tốt, trước làm chính sự!
Thân Lập Nhân dứt lời, nhớ tới đêm nay nhất định phải ra khỏi thành, chỉ đành tiếp tục đi tiếp.
...
Lầu hai phòng bếp, Hoài Diệp vội vàng chạy trở về.
- Còn chưa xong?
Nhìn qua Ôn Bình còn đang làm việc, Hoài Diệp tới gần, hỏi:
- Tông chủ, ta có thể giúp ngài sao?
- Đem chúng bưng lên đi!
- A, tông chủ, ngươi cũng đã chia xong rồi?!
Hoài Diệp nhìn từng bát sủi cảo bên trên bếp lò, vội vàng bưng hai bát lên lầu hai.
Đêm tối, dưới chòm sao lóng lánh, sủi cảo tản ra ánh sáng tựa như trăng rằm, ở trong bát sứ nhìn từ xa lại giống như là có một vầng trăng nằm trong đó.
Tần Sơn thấy cảnh này, ngây ra một lúc, si ngốc nói:
- Sủi cảo kia làm sao lại phát sáng?
Tần Mịch bất đắc dĩ cười một tiếng, giải thích :
- Tần thúc, đây cũng không phải sủi cảo bình thường. Đây gọi là Nguyệt Quang sủi cảo, là linh thiện tẩy tinh phạt tủy, có thế khiến cho luyện thể cảnh cũng có thể được Vô Cấu chi thể.
- Linh thiện?
Khóe miệng Tần Sơn bắt đầu giương lên, lộ ra nét mừng.
Hắn cũng biết sủi cảo mà Ôn Bình làm không phải là sủi cảo tầm thường nhưng không nghĩ tới Ôn Bình sẽ làm ra linh thiện.
Ôn Bình mười tám tuổi, lại còn là đại sư linh thiện.
Hắn chỉ biết nói hai chữ: Nghịch thiên!
Quả nhiên người với người là không thể so sánh, người khác dùng cả đời cũng chưa chắc làm được, nhưng Ôn Bình trẻ như vậy cũng đã có thể làm được.
Hoài Diệp bưng lên, phân biệt đưa cho Vân Liêu và Tần Sơn, nói:
- Tần trưởng lão, Vân trưởng lão, ăn thong thả!
- Ân!
Tần Sơn gật gù, cầm thìa múc một cái.
Đầu tiên là nhìn chăm chú một hồi.
Để mùi thơm của sủi cảo bay vào mũi, lan khắp toàn thân.
Sau đó mới đem nó vào trong miệng, cảm nhận ấm áp mà mỹ vị, cùng mị lực của nhân sủi cảo.
- Thật là ngon a!
Tần Sơn cảm thán một câu, sau đó biểu lộ chợt đọng lại.
- Lại có yêu vương lên núi!
Đám người giật mình, nhao nhao đem ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy hai người Hoài Không đang đi hướng tới phòng bếp.
Thân Lập Nhân rung rung cái mũi một cái, sau đó kinh ngạc nói:
- Hoài Không, ngươi có ngửi được "quái vị" không?
- Có mùi gì lạ sao?
- So với bạch tinh còn mỹ vị hơn nhiều.
Nói xong, Thân Lập Nhân vậy mà thèm nhỏ dãi đưa mắt nhìn về phía phòng bếp.
Không sai!
Hắn là đang thèm nhỏ dãi.
Giống như là một con sói lúc đang rất đói vậy, nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ chảy ra nước bọt.
Hoài Không không để ý tới hắn, mà là hướng về phía Ôn Bình ở cửa phòng bếp ôm quyền nói:
- Ôn tông chủ!
Ôn Bình nói:
- Yêu trù tiền bối, trễ như vậy còn lên Vân Lam sơn, có việc gấp sao?
Hoài Không tiếp tục nói:
- Muốn tới nói lời tạm biệt Ôn tông chủ cùng mọi người! Tối nay ta sẽ rời Thương Ngô thành, cũng chẳng biết khi nào mới trở về.
- Ừm! Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!
- Nói xong, Ôn Bình lại chuẩn bị bưng chén sủi cảo của mình lên lầu.
Bất quá Thân Lập Nhân lập tức chạy đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn cái bát trong tay Ôn Bình, hỏi:
- Tiểu tử, có thể cho ta nếm thử một chút đồ ăn trong cái chén này hay không?
- Không thể!
Ôn Bình lắc đầu nói, sau đó liền đi lên lầu.
Thân Lập Nhân thấy thế, sốt ruột đuổi theo :
- Uây, cái gì kia... À, Ôn tông chủ, chớ hẹp hòi nha, cho bản vương nếm thử, ta liền giúp ngươi làm một vài việc!
Ôn Bình đi tới đầu cầu thang, nhàn nhạt ứng tiếng :
- Không cần!
Thân Lập Nhân vội vàng giải thích :
- Ôn tông chủ, bản vương thế nhưng là đại yêu Thông Huyền Cảnh trung cảnh, nhân loại các ngươi dù là Thông Huyền Cảnh thượng cảnh cũng không dám chọc tới ta. Ta có thể giúp ngươi rất nhiều chuyện đó!
Câu nói này rơi vào tai những người còn lại, giống như là tiếng sét vậy.
Yêu vương Thông Huyền Cảnh trung cảnh!
Đây là tồn tại cấp bậc bá chủ ở Đông Hồ nha!
Bất quá ngẫm lại, hình như là Bất Hủ Tông cũng có một vị bá chủ làm công nhân trồng cây.
Hoài Diệp nghe được Thân Lập Nhân nói, vội vàng tiến lên:
- Thân thúc, ngươi đừng nói nữa. Ta chẳng phải để ngươi đứng đó chờ hay sao?
- Khà khà, không theo tới, ta làm sao phát hiện được loại mỹ thực này?! Thân thúc ngươi ăn bạch tinh trăm năm, đã sớm ngán tới cổ!
Thân Lập Nhân mặc dù là đang nói chuyện với Hoài Diệp nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Nguyệt Quang sủi cảo trên bàn.
- Ôn tông chủ, nếu ngươi không cần ta hỗ trợ, vậy ta dùng một viên bạch tinh đổi lấy một miếng, thế nào?
Nói xong, Thân Lập Nhân vậy mà thật cầm ra một viên bạch tinh.
Đám người thấy cảnh này, ngây ngẩn.
Yêu vương này chắc không bình thường nha.
Hẳn là chiếm được một cái mỏ bạch tinh, nếu không lại xuất bạch tinh chỉ để đổi lấy một miếng sủi cảo, hơn nữa nếu nghe không lầm, hắn còn nói là ăn bạch tinh trăm năm rồi.
Bất quá, Ôn Bình vẫn cự tuyệt như cũ.
- Không bán!
Đám người có chút thất lạc thế nhưng là phảng phất vẫn nằm trong dự liệu.
Đúng!
Tông chủ bọn họ không phải kẻ tham tiền.
Tông chủ chỉ nói tới quy củ.
Bất quá, lời của Ôn Bình rơi vào tai Thân Lập Nhân lại là ý tứ khác.
- Tiểu tử, bản vương thế nhưng là gọi ngươi Ôn tông chủ nhiều lần như vậy, ngươi cũng quá hẹp hòi đi.
Một viên bạch tinh không là gì với hắn, thế nhưng hắn cũng biết giá trị của nó trong nhân loại.
Ôn Bình lập tức ứng tiếng:
- Sủi cảo là miễn phí!
- Miễn phí a!l
Thân Lập Nhân vui mừng, nhưng nụ cười vừa lên, liền nghe được nửa câu nói phía sau của Ôn Bình.
- Thế nhưng hôm nay chỉ có người Bất Hủ Tông mới có thể ăn!
Nghe được câu này, Thân Lập Nhân cả người đều cảm thấy không tốt.
Bạch tinh ăn ngon không?
Ngon!
Nhưng sủi cảo kia còn ngon hơn.
Ăn không được thì phải làm sao?
Không có cách, đành phải phát cáu.